Home » tỏ tình
Khi sếp tỏ tình
Trong lúc thực tập đó, em đã rất hạnh phúc biết bao khi được anh - sếp của em ngỏ lời yêu thương.
Trái đất tròn và duyên số đã đưa anh đến với em. Ngày đó, em còn là một cô sinh viên năm cuối đại học đang loay hoay đi tìm chỗ thực tập. Đúng lúc đó, em được nhận vào thực tập ở một công ty xây dựng. Tình yêu của chúng ta đã nảy nở từ những tháng ngày đó với biết bao cung bậc cảm xúc…
Em là một cô gái hiền lành, nhút nhát. Còn anh là một chàng trai thông minh, năng động, hoạt bát. Những ngày đầu mới tới công ty thực tập, em còn vô vàn những bỡ ngỡ từ thực tế công việc. Anh đã chỉ bảo em rất kỹ càng, dạy em cách làm việc sao cho hiệu quả, thậm chí còn dạy em cả cách giao tiếp, quan hệ trong cuộc sống. Tình yêu em dành cho anh đến từ lúc nào không hay biết, chỉ biết rằng nó được vun đắp, cóp nhặt từng chút, từng chút một.
Yêu anh nhưng em lại chẳng dám thổ lộ lòng mình, bởi em sợ... Em sợ khi anh có nhiều đồng nghiệp nữ vây quanh, sợ tính nghiêm khắc, tỉ mỉ và kỹ càng trong công việc của anh. Bởi thế dù rất yêu anh nhưng em chỉ dám từ xa đứng nhìn, quan tâm anh một cách thầm kín. Em chỉ ước giá như em có thể mạnh mẽ, có thể nói với anh rằng em yêu anh vô cùng.
Mỗi ngày đến công ty là một ngày vui nhưng cũng là mỗi ngày em phải kiềm chế biết bao cảm xúc lẫn lộn khi được ở gần anh. Có một lần, em đã phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng trong công việc. Em chỉ có thể nhớ lúc đó anh đầy uy lực, sức mạnh của một người sếp vừa chỉ bảo cho em nhưng giọng nói cũng rất tức giận với em. Lúc ấy, em thấy mình thật vô dụng, thật ngớ ngẩn, ngốc nghếch... Và sau khi nghe những lời giận dữ đó, em đã phi thật nhanh lên ban công tầng thượng và đứng ở đó khóc tu tu một mình. Em khóc vì em đã khiến anh thất vọng nhưng em cũng khóc bởi trái tim em đang bị tổn thương với những tình cảm bấy lâu nay chất chứa trong lòng.
Trái tim em như muốn vỡ tan bởi tình yêu với anh ngày một sâu đậm
Một bàn tay ấm áp đặt lên đôi vai gầy yếu của em, nhẹ nhàng và khẽ khàng: “Anh xin lỗi, thực sự anh không cố ý mắng em. Anh chỉ muốn em làm tốt hơn công việc của mình”.
Một tuần sau đó, em hết hạn thực tập và cuối cùng em cũng phải rời khỏi công ty yêu dấu - nơi đã cho em gặp anh. Điều mà em tiếc nuối nhất đó là em đã không dám thổ lộ tình cảm thực sự của mình với anh. Em buồn vô cùng trong bữa liên hoan chia tay các anh chị trong phòng, duy nhất chỉ có anh không tham dự. Cả ngày hôm đó, em không nhìn thấy anh, không thể nói lời tạm biệt anh – người thầy đã bảo ban và cho em biết bao bài học quý giá. Em nóng lòng, sốt ruột, nếu không chào anh được một câu chắc hẳn em sẽ không thể nào chịu được. Trái tim em như muốn vỡ tan bởi tình yêu với anh ngày một sâu đậm.
Em thẫn thờ lấy xe ra về. Từ đằng xa, em nhìn thấy dáng người thanh mảnh của anh, vẫy tay em lại gần. Em không thể diễn tả được niềm vui lúc đó, phi xe thật nhanh tới vị trí anh đang đứng. Anh tặng em một bó hoa hồng to như là món quà kết thúc những ngày tháng thực tập vất vả và kèm theo một lời tỏ tình dễ thương: “Làm người yêu anh nhé!”
Em không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, vòng tay ôm anh thật chặt trong niềm vỡ òa sung sướng. Nhờ có công việc thực tập em đã tìm được một nửa trái tim bấy lâu nay của mình.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét