Home » ám ảnh
Nhiều chị em công sở ám ảnh về bói toán
Bói toán và những lá số có một sức hút kì lạ đối với chị em công sở, nên rất nhiều chị em bị ám ảnh và cho rằng cuộc đời mình đã được định sẵn.
Cố xấu để tốt mà phấn đấu
Nhắc đến phòng đối ngoại (Công ty quảng cáo nằm trong khu Trung Kính - Trung Hòa) là nhắc đến "chân dài", không chỉ anh em mà cả chị em trong công ty ai cũng ngưỡng mộ họ vì vẻ ngoài long lanh lóng lánh. Quần áo chị em phòng đối ngoại bao giờ cũng hợp mốt nhất, giày từ 7 phân trở lên, mùi nước hoa xịn thơm quyến rũ bay theo những sải chân bước dài trên hành lang.
Tuy nhiên, ở đâu cũng có ngoại lệ. Trong phòng có Mai Lan, biệt danh là Mai Lan "Huyền Diệu". Không phải vì bộ kẹp răng ám ảnh và đôi tóc tết bím bù xù, Mai Lan có vẻ ngoài khá ưa nhìn, nhưng gu ăn mặc thì "không đỡ vào đâu được". Thời trang của "Huyền Diệu" mùa hè thì áo phông polo có cổ tím than, mùa đông thì áo len cao cổ màu đen kèm chiếc áo khoác "ba năm chưa thay mốt".
"May mà chị Lan là người rất giỏi chuyên môn, làm việc lại nhiệt tình, chứ không thì có lẽ đã bị sếp cho "bật bãi" từ lâu rồi. Phòng đối ngoại là bộ mặt của toàn công ty mà chị Lan toàn ăn mặc như thế đi làm không à. Áo phông quần bò còn là tử tế, chứ mọi người trong công ty vẫn còn truyền tai nhau chuyện trong buổi hội thảo tổ chức cùng đối tác nước ngoài, chị Lan phụ trách dự này nên có phần phát biểu. Đứng giữa mấy trăm người ai cũng đẹp đẽ lịch sự váy đầm vest đen mà chị vẫn tóc buộc chun đuôi ngựa và quần "lò xo" lên nói oang oang. Gọi quần lò xò vì cái quần may bằng chất liệu gì không biết, nhưng nhăn nhúm y như cái lò xo vậy", - đồng nghiệp Mai Lan phàn nàn.
Trong công ty, ai thắc mắc cứ thắc mắc, chỉ những người chơi thân với Mai Lan mới hiểu đầu đuôi sự tình: Chị vốn là một người rất giỏi và thông minh, đến sếp cũng phải phục cái đầu nhạy bén và hiệu quả của chị. Hiểm một nỗi, Lan lại là người ham mê bói toán, trước khi đi làm chị đã đi xem thầy rất kỹ, thầy bảo nên đi làm ở hướng Đông Nam, chị mới chọn công ty này.
Trên bàn Mai Lan, bên trái có quả địa cầu thùy tinh, bên phải có cây móng rồng tài lộc. "Thầy" cũng đã dặn kĩ, số chị là phải kìm chế, không được để "anh hoa" phát tiết ra ngoài, vận rủi cũng sẽ theo đó mà đi theo hại đường công danh cuộc đời chị. Tốt nhất là chịu thiệt thòi, cứ luộm thuộm xâu xấu một tý, "họa hạn" sẽ bỏ qua cho chị làm ăn.
Cám ơn anh, em chẳng có số làm phu nhân
Nhắc đến cuộc hôn nhân "hụt" của mình, Bích Diệp (Phiên dịch dự án phi chính phủ) vẫn còn "bàng hoàng". Cô kể lại, hôm đó là chiều muộn thứ 7, mấy đứa bạn gái rủ nhau đi cà phê "xả trét". Đang hí hửng cười cười nói nói bỗng điện thoại rung báo tin nhắn, Bích Diệp mở ra xem thì òa lên khóc nức nở.
Đám bạn ngẩn ra vì không hiểu đầu cua tai nheo gì, mãi một lúc sau Diệp mới bình tĩnh kể lại trong tiếng nấc. Tin nhắn đó là của "mẹ chồng tương lai" Bích Diệp, bà nhắn tin mắng cô xa xả, nói cô lừa con trai bà, cứ tưởng là hiền lành trong sáng, nào ngờ yêu đương nhăng nhít, chưa cưới mà đã... nát bấy. Từ nay đừng hòng mơ tưởng bước chân vào nhà bà nữa.
Nghe chuyện, cả nhóm bạn vội vàng trả tiền cà phê rồi kéo nhau đến "dinh cơ" người yêu Bích Diệp. Diệp lắc đầu: "Hôm đó mình vừa khóc vừa giận run lên nên không đi được xe máy nữa, phải nhờ bọn nó đèo. Trên đường đi mình cứ nghĩ mãi xem ai là người đặt điều nói xấu mình. Chắc chắn chỉ có mấy cô người yêu cũ của anh ấy, chứ mình yêu anh ấy là người đầu tiên, giữ gìn cẩn thận lắm. Hai đứa định là tháng 8 cưới, dạo đó đã là tháng 5 rồi, đã có kế hoạch chụp ảnh rồi cơ mà".
Nhiều chị em tin cả cuộc đời mình mọi thứ đều đã được định sẵn (Ảnh minh họa)
Đến nơi, đám bạn gái túm tụm đứng ngoài, Bích Diệp bình tĩnh vào nói chuyện với mẹ bạn trai. Bác gái thấy cô thì mặt mũi sa sầm, Diệp lựa lời hỏi han một lúc mới đanh giọng: "Tôi đi xem rồi, "thầy" ở Tây Hồ, chưa nói sai cái gì bao giờ. Thầy vừa nhìn thấy tôi đã phán ngay, thầy nói người yêu con trai tôi đang mang bầu, nhưng đứa bé đấy cũng chẳng phải cháu ruột tôi. Cô đã chơi bời chán chê, nát bấy rồi mới bẫy con trai tôi để đổ vỏ. Tôi biết hết rồi đừng thanh minh thanh nga mất thời giờ nữa"!
Nghe đến thế, Diệp xin phép về luôn, chạy ra cổng cô đâm sầm vào anh người yêu đang đi làm về ú ớ không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Sau chuyện đó, anh ấy có đến gặp mình xin lỗi, nhưng mình hủy hết. Có yêu nhau đến đâu cũng không thể "đỡ" được bà mẹ chồng mê tín mụ mị như thế. Bố anh ấy là chủ tịch hội đồng quản trị một công ty lớn nên mẹ anh lúc nào cũng lo có "hồ ly tinh" vào nhà cướp tài sản. Thôi thì, số mình chẳng được giàu, chẳng được làm phu nhân, cố làm gì cho mệt" - Bích Diệp cười buồn.
Xinh giàu do số, không cố được đâu
Chán chuyện thầy bà xếp hàng mệt mỏi, khói hương nghi ngút, Ngọc Vân (Nhân viên tài chính một hãng Hàng Không) lựa chọn "thầy online" để gửi gắm. Có 2 hình thức, một là chỉ với 500 ngàn, thầy sẽ xem hạn mười năm tới cho để tránh, hai là bốn trăm ngàn xem tử vi hàng ngày trong một tháng.
10 năm tương lai xa vời quá, nên Ngọc Vân chọn cách xem hàng tháng, chỉ cần khai tên thật, ngày sinh giờ sinh âm lịch và chuyển khoản cho "thầy online" bốn trăm ngàn là xong. Mỗi ngày thầy lại gửi cho một tin nhắn với nội dung ngày hôm nay tốt hay xấu, nên làm việc gì tránh việc gì. "Không chỉ có thế đâu nhé, mỗi khi có vấn đề gì mình lại lên diễn đàn hỏi thầy. Với người khác thì hơi lâu một chút, tư vấn miễn phí mà. Nhưng mình là khách quen nên thầy ưu đãi hơn, sáng hỏi là chiều đã có câu trả lời rồi".
Thầy "nhiệt tình" đến mức hôm nào có "hạn nặng" không "giải hạn online" được, thầy lại trực tiếp gọi điện cho Vân, mỗi lần như thế cô lại tức tốc chuẩn bị tờ sớ lá số để đến "điện" của thầy giải hạn.
Ngọc Vân trầm trồ kể lại: "Nhà thầy trên đường Nguyễn An Ninh ấy. Không phải ai thầy cũng xem cho đâu nhé. Mình bắt đầu "theo thầy" từ hồi còn yêu "đồng chí" thứ nhất. Vừa đến thầy đã tả số cô lấy chồng không cao, không trắng, lấy nhau rất nhanh... Mình thì lùn "một mẩu", chỉ muốn "cải tạo" nòi giống nên toàn đi "chăn" các anh cao hơn mét bảy, mình nghe phản đối ầm ầm. Thế mà cuối cùng lại "vớ phải" một ông giống ông xã mà thầy miêu tả đến 99%".
Từ một người sống nhiệt thành và rất "máu lửa" trong công việc, Ngọc Vân trầm tính hẳn. Cũng bởi vì thầy nói cô không có cung phú quý, cũng chẳng có cung nô bộc, suốt đời chỉ làm thợ cho người ta, càng cố càng thất vọng. "Xinh giàu do số, cố cũng chẳng được, nên mình an phận sống nhàng nhàng cho yên, trung niên còn được hưởng phúc". Đợt thưởng trách nhiệm và nâng lương đầu năm chẳng có tên trong danh sách, Ngọc Vân cũng chỉ thở dài một cái cho qua.
Nhưng vừa rồi, khi được sếp giao cho một trọng trách quan trọng, một sự án mà Vân cực kì yêu thích, cô quên cả lời dạy của thầy mà lao vào "chiến đấu", hiệu quả công việc ngoài sức mong muốn, Vân lại cảm thấy nhiệt huyết chạy bừng bừng trong người, cô tâm sự: "Mình vừa được thưởng nóng một khoản to to, thấy sung sướng quá. Đang suy nghĩ thôi thì đức năng thắng số, mình cứ ăn ở cho tốt thì không sợ gì cả. Chứ cứ nhàn nhạt như thầy dặn thì không phải là tính cách của mình".
Dường như cứ nhắc đến chuyện bói toán, thầy bà là người ta lại nghĩ ngay đến cánh chị em phụ nữ. Đức tin làm cho cuộc sống thêm nhiều màu sắc và khiến chúng ta cẩn trọng hơn, suy tính kĩ càng hơn trong công việc và hành xử mỗi ngày. Tuy nhiên, phụ thuộc vào "lá số, chỉ tay" lại là sai lầm.
Vì cuộc sống của chị em có sung túc và hạnh phúc hay không, trước hết do chị em chọn lựa và cố gắng.
Ám ảnh vì bố nát rượu
Tôi rất lo sợ yêu phải một chàng trai cũng "nát rượu" và vũ phu như người bố của tôi, khiến giờ tôi sợ yêu .
Tôi sinh ra trong một gia đình có học thức. Bố tôi là một viên chức nhà nước, còn mẹ tôi là một giáo viên dạy tiểu học. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng êm ấm khi cậu em trai nhỏ của tôi chào đời. Gia đình tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế nếu không có một ngày, bố tôi đi công tác xa và bất ngờ bị tai nạn giao thông. Cuộc tai nạn đó đã khiến cho bố tôi không còn làm chủ được bản thân như ngày nào...
Mừng cho bố tai qua nạn khỏi, thế nhưng những cơn đau hành hạ triền miên đã khiến bố tôi lao vào rượu chè và trở nên nghiện nặng. Còn ba mẹ con tôi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ làm trái ý bố. Bố tôi trở nên đáng sợ như một con báo gầm gừ ba mẹ con và sẵn sang đập bất cứ đồ đạc gì trong nhà. Những lúc tỉnh rượu, không bị những cơn đau hành hạ, bố tôi lại trở về là ông bố hiền lành, gần gũi và thương yêu vợ con hết mực.
Chúng tôi sống vì mẹ, không cãi lời bố cũng vì mẹ bởi, tôi biết rằng, chị em chúng tôi khổ một thì mẹ khổ mười. Thương mẹ nhiều lắm, hai chị em chúng tôi chỉ còn biết cố gắng học hành để bù đắp lại những tháng ngày trong cơn say, bố đánh đập mẹ.
Cậu em trai của tôi sống khép kín hơn với tất cả mọi người xung quanh. Tôi còn nhớ một đêm, bố trở về nhà sau khi đi nhậu nhẹt với hội đồng niên. Bố hành họe mẹ đủ thứ, mẹ làm trái lời thì bố lập tức “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” làm cho cậu em trai của tôi không chịu đựng nổi đã chống trả lại bố. Kể từ đó, gia đình tôi không chỉ có mâu thuẫn giữa hai bố mẹ mà còn truyền sang cả chị em chúng tôi. Dù biết bố không cố ý, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào sống được trong một ngôi nhà lúc nào cũng chỉ có sự nín nhịn của ba mẹ con và sự chửi rủa thậm tệ của bố.
Tôi phải làm gì để thoát khỏi nỗi sợ hãi này? (Ảnh minh họa)
Đối với tôi, chỉ có mẹ và em trai là hai tài sản duy nhất và quý giá nhất mà tôi lúc nào cũng muốn bao bọc. Mỗi lần về nhà chơi mẹ lại trách: “Bạn trai đâu không mang về hả con”. Tôi chỉ nhìn mẹ với một ánh mắt ngượng ngùng: “Con ở với mẹ suốt đời, con không lấy chồng đâu”. Mẹ dí ngón trỏ vào trán tôi và mắng yêu: “Cha bố chị, tôi không nuôi chị, ở với chị được cả đời đâu.
Và rồi cuối cùng trái tim tôi cũng đã có một chút rung động với một chàng trai hơn tôi hai tuổi. Anh là một người ưa nhìn, tinh tế, luôn đọc trước những cảm xúc của tôi và luôn biết lắng nghe câu chuyện của tôi.Thế nhưng thật trớ trêu khi anh lại nằm trong danh sách đen của tôi bởi anh là một người rất thích tụ tập bạn bè liên hoan và đi kèm với nó là rượu – thứ mà tôi vô cùng ghét bỏ vì nó đã làm cho gia đình tôi luôn phải sống trong cảnh điêu đứng.
Tôi sợ rồi một ngày, những buổi tụ tập càng nhiều lên, những cơn say triền miên kéo dài sẽ khiến cho anh đánh mất bản thân mình giống như bố tôi. Tôi không dám yêu, không dám nhận lời dù rằng trong trái tim tôi, anh đã có một chỗ đứng. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn đánh mất đi thứ tình yêu quý giá này bởi rất khó tôi mới có thể tìm được con tim chung nhịp đập.
Tôi phải làm gì để vượt qua nỗi sợ hãi về những cơn say rượu triền miên của bố đã khiến mẹ con tôi phải sống khổ sở suốt bao năm qua?