Bạn trai cả nể lại nhu nhược, có nên chia tay?

Chẳng ai thích đàn ông côn đồ, nhưng đã là người bạn trai, nhất định phải cứng rắn và là chỗ dựa cho bạn gái.

Có rất nhiều cô gái mong mình có một người bạn trai giỏi giang, đẹp trai hoặc giàu có. Riêng tôi, vốn ước có người yêu hiền lành và thật thà, cho nên khi yêu anh, tôi cảm thấy mình may mắn vì được như ước nguyện.

Tôi gặp anh trong kì thực tập tại một công ty nhỏ. Anh cũng là thực tập sinh, nhưng không phải cùng trường với tôi. Ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên tôi đã có thiện cảm với anh. Từ dáng vẻ hiền lành, thư sinh, cho đến tính cách trầm, ít nói, tất cả đều thật giống với mẫu người lí tưởng của tôi.

Tính anh hiền như thế, tôi đã phải rất kiên nhẫn và nhẹ nhàng gây thiện cảm, cho nên lúc anh ngỏ lời, tôi cảm thấy trân trọng tình yêu này vô cùng. Chính vì đã từng trân quý và bỏ nhiều tâm huyết, nên giờ tôi cứ đắn đo mãi mà không nỡ chia tay.

Không phải tôi có người khác, mà do càng lúc càng thấy mình hiểu sai về anh. Ban đầu, tôi nghĩ anh tốt tính, không để bụng với ai, lại hiền. Nhưng lâu dần, tôi cảm thấy đó là sự nhu nhược và quá cả nể. Ở công ty, tôi nhiều lần thấy anh gió chiều nào theo chiều đó, không có lập trường riêng vì sợ mất lòng. Có nhiều lúc bị sai vặt, đến tôi nhìn thôi cũng thấy tức, mà anh cứ im lặng cam chịu. Hiền thì hiền nhưng cũng phải có bản lĩnh của đàn ông chứ. Không gây sự và tỏ ra côn đồ, không có nghĩa là để cho người ta bắt nạt.


Sự khó chịu của tôi cứ tăng dần đều vì cách cư xử của anh. Cho đến một hôm, khi tôi và anh đang đứng xếp hàng để đi vào rạp chiếu phim, đám thanh niên phía trước đùa giỡn gì đó, vô tình đạp vào chân tôi chảy cả máu. Tôi đau đến ứa nước mắt, mà mấy người đó một câu xin lỗi hay hỏi han cũng chẳng có. Nghe tôi la lên, chúng chỉ quay lại nhìn, xong rồi đi vào rạp. Lúc đó anh đứng ngay phía sau tôi, cũng chẳng nói năng gì, chỉ hỏi tôi thế nào. Chẳng ai mong bạn trai mình gây sự với người khác, nhưng ít nhiều cũng phải có tiếng nói, có khả năng bảo vệ bạn gái mình chứ.

Lần đó, tôi giận anh, nhưng chỉ để trong lòng, không tỏ ra mặt, mấy hôm sau rồi cũng quên mà cho qua. Tôi chỉ mới nghĩ đến chuyện chia tay cách đây mấy hôm...

Bữa đó, tôi ra ngoài đi mua đồ cho mẹ. Khi về, lúc đi tôi đi qua ngã tư, cột đèn chỉ còn hai giây nữa là chuyển vàng. Đột nhiên, có một chiếc xe vòng qua đầu xe tôi để rẽ sang con đừng bên cạnh. Bị bất ngờ, tôi không thắng kịp, tông vào họ. Hai người phụ nữ chu chéo lên chửi tôi, ầm ĩ cả một góc đường. Họ cứ khăng khăng là tôi tông vào họ, chứ họ không sai, rồi còn gọi bà con và bạn bè ra chửi tôi, đòi tiền bồi thường. Tôi chẳng biết phải làm sao, vừa tức vừa sợ, bèn gọi cho anh.

Thế nhưng anh không đến bên tôi, chỉ ậm ừ bảo gọi công an, chứ anh ra đó cũng có làm gì đâu, không lẽ cãi nhau với họ. Lúc ấy, tôi cảm thấy anh rất hèn nhát. Tôi cũng đâu có bảo anh to tiếng cãi lại họ, chỉ vì sợ quá nên muốn có anh bên cạnh.

Sau lần đó, anh trong mắt tôi trở nên vô dụng. Có vấn đề gì, tôi không gọi anh nữa, tự mình giải quyết. Ở trên công ty, mỗi lúc thảo luận nhóm, tôi thường không ngồi cạnh anh, bởi tôi khó chịu với cách anh a dua theo người khác.

Chẳng ai thích đàn ông côn đồ, nhưng đã là người bạn trai, nhất định phải cứng rắn và là chỗ dựa cho bạn gái. Tôi thích người hiền lành là vì dựa vào họ cảm thấy rất an tâm, chứ đâu phải thích một người nhu nhược đến mức đáng thương thế này. Tôi biết mình vẫn còn thương anh, nhưng lại cùng đồng thời thấy ghét, và có cảm giác mệt mỏi, không thể tiếp tục.

Liệu tôi có nên chia tay anh không? Tôi sợ xa anh sẽ buồn, nhưng hiện tại ở bên cạnh tôi cũng chẳng vui...