Home » đơn côi
Đông khắc khoải nỗi lòng em
Mùa đông khiến tim em đau nhói, e khắc khoải trong nỗi nhớ mong, từng bước thênh thang không có ai cạnh bên, không ai dõi theo. Chỉ một mình em, chơ vơ giữa mùa đông giá lạnh.
Chỉ tại mùa Đông, điện thoại không vang lên tiếng tin nhắn từ số máy quen thuộc cũng khiến em chạnh lòng.
Chỉ tại mùa Đông, không được gặp ai đó nếu thấy nhớ nhung, bởi người ta quá bận rộn, bởi mình không có lấy trong tim người ta một chỗ đứng. Em vẫn cứng đầu đổ lỗi tại mùa Đông.
Chỉ tại mùa Đông, em không được hờn dỗi, không được trách móc vu vơ, không được ngồi sau xe và áp đầu vào lưng ai ấm áp. Em đi một mình trên phố, vu vơ buồn và khe khẽ tủi thân.
Chỉ tại mùa Đông, em không có lấy một lý do để trao yêu thương đi vụng dại, cứ khờ khạo ôm ấp mối tìnhvừa trôi qua. Cứ ngỡ rồi năm tháng sẽ làm phôi phai tất thảy, nhưng mùa về trên phố lại khiến tim mềm như run lên gợi nhớ.
Chỉ tại mùa Đông, em giống như con ốc sên chậm chạp đi trên con đường dài vô tận mà không biết khi nào thì đến đích. Bởi không có ai đứng ở phía xa xa chờ đợi, cũng không có ai đồng hành bên cạnh, không có ai phía sau dõi theo. Chỉ một mình em, một mình em thôi, là tại mùa Đông cả đấy!
Chỉ tại màu Đông, mà mắt em không ít lần ướt nước, môi không ít lần cười những điều vô nghĩa. Hạnh phúc vay mượn bên ngoài ánh điện xa hoa của thành phố lúc lên đèn không thắp sáng được khối đơn côi vẫn vây kín chặt tim. Mùa Đông vụng về không cho em tự sưởi ấm, là tại mùa Đông!
Nhưng thời gian vẫn cứ xoay vần như cuộc đời này ngạo nghễ không dành cho những kẻ chiến bại. Thất bại trong tình yêu cũng là một thất bại đáng để đúc rút kinh nghiệm và rồi tự đứng lên. Em tự nhủ lòng đừng hờn trách vu vơ mùa Đông đến thế. Ai cũng phải học cách mạnh mẽ trải dài theo năm tháng và trưởng thành. Em tự nhủ lòng đừng xa lánh mùa Đông, trái tim sẽ được sưởi ấm vào một ngày đẹp trời nào đó, với đúng người vào đúng lúc, đúng không?