Home » anh cần
Bỏ bê chồng con đi theo người tình
Cứ lúc nào anh nhớ, anh "cần" là tôi lại bỏ bê tất cả, vội vã lao đến bên người tình như con thiêu thân.
Khi tôi viết những lời tâm sự này để gửi đến chuyên mục cũng là lúc tôi đang rối bời với những suy nghĩ, cảm xúc hỗn độn. Phải chi tôi kiên định hơn để lòng mình không được xao xuyến bởi những lời tán tỉnh của anh thì có lẽ, giờ đây tôi vẫn hạnh phúc ngập tràn bên gia đình mình.
Tôi và anh đều đã có mái ấm gia đình riêng. Nhưng khi gặp tôi, anh đã buông những lời tán tỉnh ngọt ngào, rằng: “Tôi đang say em, lúc nào tôi cũng nghĩ về em”. Ban đầu, tôi chỉ coi đó là những lời đùa trêu, cợt nhả của người đàn ông đa tình. Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi lại càng thích nghe những lời tán tỉnh mây gió đó… để rồi, tôi bị sa ngã tự khi nào cũng không thể kiểm soát được.
Tôi bắt đầu trả lời tin nhắn của anh thường xuyên, mỉm cười hạnh phúc khi nghe anh nói tôi xinh đẹp, quyến rũ. Rồi sau những cuộc gọi, những tin nhắn mùi mẫn, tôi lại muốn được gặp gỡ, gần gũi anh nhiều hơn. Từ đó, tôi bắt đầu bỏ bê chồng và vội vã chạy đến bên anh mỗi khi anh bảo nhớ tôi, muốn được ở cạnh tôi.
Tôi không còn cảm giác với chồng nữa mà lúc nào cũng nhớ đến anh (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình đã sai khi phản bội chồng để chạy theo thứ tình yêu hão huyền đó. Nhưng dường như lý trí không thể ngăn nổi trái tim đang khao khát yêu đương trong tôi. Tôi vẫn thường xuyên nhắn tin cho anh… và lại háo hức lao vào vòng tay anh mỗi lúc anh “cần”. Có những lần tôi đã nói dối chồng để được ở bên anh, cùng anh tung tăng ở những vùng ngoại ô hay được ở trong vòng tay anh ở một nơi vắng vẻ, chỉ có hai người tràn ngập trong niềm hạnh phúc yêu thương.
Tôi cứ ngỡ rằng, đây chỉ là một cuộc phiêu lưu nho nhỏ trong cuộc đời mình. Nhưng không, càng ngày tôi càng không thể rút chân khỏi vũng bùn lầy đó. Tôi không còn cảm giác với chồng nữa mà lúc nào cũng nhớ đến anh, nhớ đến những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc bên anh.
Cứ mỗi lần về nhà, nhìn mặt chồng con là tôi lại thấy buồn bã. Tôi bắt đầu lạnh nhạt với chồng, tìm mọi lý do để từ chối những cuộc “yêu” từ anh. Nhưng những lúc ngồi suy nghĩ lại, nhớ đến ân tình của chồng dành cho mình, đến những yêu thương, chăm sóc của anh dành cho tôi, tôi lại không thể cầm được những giọt nước mắt.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Liệu tôi có phải là người phụ nữ tệ bạc quá không? Tôi biết mình có lỗi với chồng con nhiều lắm… nhưng tôi lại không thể nào thôi nghĩ về anh ấy.
Tôi phải làm sao để rút chân khỏi vũng bùn tội lỗi này?
Rất mong các bạn đọc hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất.