Home » chồng cặp bồ
Chồng đi căpj bồ rôi khoe chuyện "ân ái"
Chồng đi cặp bồ rôi nghe lời bồ xui đánh đập tôi, rồi thường xuyên nhắn tin thuật lại những cuộc "yêu" với chồng tôi.
Sau khi đọc được bài viết: "Yêu" đồng nghiệp, trả thù chồng”, lòng tôi bỗng thắt lại khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Bạn buồn, tôi cũng chẳng có gì vui hơn khi cuộc sống cứ trôi đi trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng như vậy. Tôi đã muốn phát điên lên khi nghĩ đến cái tính trăng hoa của chồng mình. Cũng vì không thể kiềm chế được nỗi đau của bản thân nên tôi đã viết một lá thư đầy nỗi niềm gửi cho chị gái của chồng.
Chị hãy đọc lá thư của tôi để hiểu hơn nỗi đau của tôi, một người vợ bất lực khi phải chứng kiến cảnh chồng trơ trẽn ngoại tình với hết cô này đến cô khác.
Chị và cháu xa nhớ!
Em định đưa cháu về thăm mẹ và chị nhưng hiện tại, nhà cửa nhà em đang làm, anh T thì đi công tác, em hiện tại lại đang rất mệt. Em mong chị thông cảm cho em! Nếu có thể em mời chị và cháu lên trên này chơi.
Chị à! Chị đừng buồn khi nghe em kể về chuyện gia đình em vì dù sao đó cũng là chuyện đã rồi. Tất cả đã diễn ra như một cơn ác mộng, em không tin, thực sự em đã không thể nào tin được. Rồi đây, em không biết mình sẽ phải làm gì? Sống tiếp với nhau thì thật khó khăn! Em thật sự không muốn tiếp tục nữa... Em luôn có cảm giác sợ hãi khi ở trong chính căn nhà của mình.
Chị ơi! Chúng em lấy nhau vì tình yêu, tại sao tình yêu của anh ấy lại đơn giản đến thế? Những ngày đầu mới cưới nhau, anh luôn ghen với người yêu cũ của em và mặc cảm anh ấy nghèo hèn. Mỗi lần ghen tuông, anh ấy lại đánh đập, chửi bới em thậm tệ, em khổ tâm lắm chị ạ.
Sau mỗi lần như thế anh lại xin lỗi em. Em đã tha thứ cho anh không biết bao lần vì nghĩ rằng, anh ấy rất yêu em nhưng cũng vì quá yêu nên anh mới ghen tuông mù quáng như vậy.
Vợ chồng lấy nhau được 17 năm nhưng có sống gần nhau được mấy đâu chị? Năm 2002, em chuyển ra ngoài này thì đầu năm 2005, anh lại đi Mỹ. Dù xa chồng, con nhỏ đau ốm luôn nhưng những ngày đó em đã sống được vì niềm tin. Em đã tin anh như một điều gì đó không thể nào thay đổi được. Dù em có thấy ai đó ngồi sau xe ôm eo anh hay anh cùng nữ sinh viên ngủ trong nhà em hoặc chỉ có hai thầy trò ở trong phòng tập thể đến 1, 2 giờ sáng… vậy mà khi nghe anh giải thích, em lại tin anh không một chút nghi ngờ.
Suốt 5 năm anh học bên Mỹ, hai mẹ con em nhớ chồng không dám vào phòng ngủ mà phải gửi bàn ghế ở hàng xóm, kê lạch giường ra phòng khách để ngủ. Cứ sáng mai ngủ dậy, em lại đếm thời gian mong ngày chồng về.
Tưởng rằng khi anh kết thúc khóa học là gia đình em được đoàn tụ, không còn phải sống cảnh xa nhau nữa nhưng chị biết không, ngày 17/2/2009, chồng em về nước thì đến ngày 17/05/2009 chồng em lại cặp bồ. Cho đến lúc được gặp trực tiếp bồ của chồng mình, em mới dám tin điều đó là sự thật.
Em đau đớn đến tột cùng của sự đau đớn. Và em càng đau đớn hơn khi chồng em nghe lời bồ thường xuyên đánh đập, mạt sát em. Bồ của anh ấy thì cứ lúc nửa đêm, về sáng lại nhắn tin cho em thuật lại chuyện chồng em làm tình với cô ấy như thế nào. Có còn nỗi đau nào hơn thế không hả chị?
Hết cơn say, chồng em lại trở về van xin em tha thứ. Em đã bỏ qua tất cả cho anh để vợ chồng làm lại. Tháng 8/2009 em quyết định làm nhà và khi làm xong nhà thì em lại sinh được Đ... em cảm thấy vui sướng vô cùng! Nghĩ rằng nhà cửa ổn định, có cả con trai lẫn con gái, anh sẽ vun vén cho gia đình... nhưng em nào ngờ được, anh lại tiếp tục đường cũ và cặp với một người phụ nữ hơn anh 2 tuổi.
Anh đã bỏ mặc gia đình, bỏ mặc em đưa con đi cấp cứu một mình để đến với bồ. Anh tra tấn, làm nhục em không còn trò gì nữa đâu chị ạ! Càng kể ra em càng thấy đau đớn...
Cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc kết thúc. Khi chán bồ, anh lại về van xin mẹ con em tha thứ và em cũng nói với anh rằng: "Nếu lần này em sang Úc, anh mà không quan hệ vớ vẩn nữa thì em và con sẽ tha thứ cho anh". Vì thương các con và thương cả bản thân mình nên em lại mở lòng bao dung cho anh ấy trở về...
Nhưng chị biết không, khi em vừa sang Úc thì anh ấy đã quan hệ với một cô ở cơ sở 2 trong Miền Nam. Hai người đi về rồi còn hẹn hò gặp gỡ để cho chồng cô ấy bắt được và gọi điện cho em... và giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện chị ạ! Em không thể nào tưởng tượng được người chồng mà em đã hết lòng yêu thương lại phụ bạc em như thế!
Anh ấy không chỉ phụ bạc em mà còn đánh đập, xé quần, xé áo em, làm nhục em. Chị có tin anh ấy đã chửi em: “Mày là con đĩ, mày là con bớp, mày ngủ với bố mày...”, và đã rất nhiều lần anh ấy ngồi lên mặt em, nhổ nước bọt vào mặt em và nói: “Tao hành cho mày đến tàn đời, mày chết tao còn đào mồ mày lên”.
Đêm 30 Tết, con trai em ốm, ba mẹ con em ở viện, thế mà anh ấy vẫn đến bệnh viện đánh vợ khiến em phải chạy như một người điên ở đường Hà Nội trong phút giao thừa.
Vợ chồng sống với nhau nhưng có bao giờ em ốm đau được anh ấy chăm sóc? Em đi làm "kế hoạch" về cũng phải tự gượng dậy để đi chợ, nấu ăn phục vụ cả nhà. Anh ấy đi uống rượu với đồng nghiệp về lăn ra ngủ, nói đụng đến anh ấy là anh ấy ra tay đánh đập, chửi cha, chửi mẹ em. Chính vì những lời sỉ vả của anh ấy đã khiến cho mẹ hiểu nhầm em.
Mẹ cũng đã từng chửi em: “Chồng mày đi cửa trước mày rước trai về cửa sau”, mẹ còn ra chợ nói em:“Nó dẫn trai về nhà ngủ bị chồng bắt được quả tang”... còn gì đau đớn hơn nữa hả chị?
Em đã sống trong hoảng loạn không biết bao nhiêu ngày rồi. Càng cố gắng càng đau đớn, hụt hẫng. Hiện tại, em đang phải điều trị ở bệnh viện thần kinh trung ương. Càng điều trị bệnh em càng nặng hơn. Nếu em có bề gì thì con em sẽ dựa vào đâu hả chị?
Nhiều đêm nằm thương con mà em không sao ngủ được. Giá như ông trời thương em thì đã không cho em gặp anh ấy! Em biết chị cũng đã từng gặp bất hạnh nhưng chắc không đến nỗi như em phải không chị? Chị hãy khuyên em điều gì đi chị?
Chúc chị và cháu vui vẻ! Cho em gửi lời chúc sức khỏe tới mẹ! Dù thế nào em cũng vẫn rất kính trọng bà nội của các con em!
Sau khi đọc được bài viết: "Yêu" đồng nghiệp, trả thù chồng”, lòng tôi bỗng thắt lại khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Bạn buồn, tôi cũng chẳng có gì vui hơn khi cuộc sống cứ trôi đi trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng như vậy. Tôi đã muốn phát điên lên khi nghĩ đến cái tính trăng hoa của chồng mình. Cũng vì không thể kiềm chế được nỗi đau của bản thân nên tôi đã viết một lá thư đầy nỗi niềm gửi cho chị gái của chồng.
Chị hãy đọc lá thư của tôi để hiểu hơn nỗi đau của tôi, một người vợ bất lực khi phải chứng kiến cảnh chồng trơ trẽn ngoại tình với hết cô này đến cô khác.
Chị và cháu xa nhớ!
Em định đưa cháu về thăm mẹ và chị nhưng hiện tại, nhà cửa nhà em đang làm, anh T thì đi công tác, em hiện tại lại đang rất mệt. Em mong chị thông cảm cho em! Nếu có thể em mời chị và cháu lên trên này chơi.
Chị à! Chị đừng buồn khi nghe em kể về chuyện gia đình em vì dù sao đó cũng là chuyện đã rồi. Tất cả đã diễn ra như một cơn ác mộng, em không tin, thực sự em đã không thể nào tin được. Rồi đây, em không biết mình sẽ phải làm gì? Sống tiếp với nhau thì thật khó khăn! Em thật sự không muốn tiếp tục nữa... Em luôn có cảm giác sợ hãi khi ở trong chính căn nhà của mình.
Chị ơi! Chúng em lấy nhau vì tình yêu, tại sao tình yêu của anh ấy lại đơn giản đến thế? Những ngày đầu mới cưới nhau, anh luôn ghen với người yêu cũ của em và mặc cảm anh ấy nghèo hèn. Mỗi lần ghen tuông, anh ấy lại đánh đập, chửi bới em thậm tệ, em khổ tâm lắm chị ạ.
Sau mỗi lần như thế anh lại xin lỗi em. Em đã tha thứ cho anh không biết bao lần vì nghĩ rằng, anh ấy rất yêu em nhưng cũng vì quá yêu nên anh mới ghen tuông mù quáng như vậy.
Vợ chồng lấy nhau được 17 năm nhưng có sống gần nhau được mấy đâu chị? Năm 2002, em chuyển ra ngoài này thì đầu năm 2005, anh lại đi Mỹ. Dù xa chồng, con nhỏ đau ốm luôn nhưng những ngày đó em đã sống được vì niềm tin. Em đã tin anh như một điều gì đó không thể nào thay đổi được. Dù em có thấy ai đó ngồi sau xe ôm eo anh hay anh cùng nữ sinh viên ngủ trong nhà em hoặc chỉ có hai thầy trò ở trong phòng tập thể đến 1, 2 giờ sáng… vậy mà khi nghe anh giải thích, em lại tin anh không một chút nghi ngờ.
Suốt 5 năm anh học bên Mỹ, hai mẹ con em nhớ chồng không dám vào phòng ngủ mà phải gửi bàn ghế ở hàng xóm, kê lạch giường ra phòng khách để ngủ. Cứ sáng mai ngủ dậy, em lại đếm thời gian mong ngày chồng về.
Cuộc sống của em còn gì đau đớn hơn nữa không chị?
Em đau đớn đến tột cùng của sự đau đớn. Và em càng đau đớn hơn khi chồng em nghe lời bồ thường xuyên đánh đập, mạt sát em. Bồ của anh ấy thì cứ lúc nửa đêm, về sáng lại nhắn tin cho em thuật lại chuyện chồng em làm tình với cô ấy như thế nào. Có còn nỗi đau nào hơn thế không hả chị?
Hết cơn say, chồng em lại trở về van xin em tha thứ. Em đã bỏ qua tất cả cho anh để vợ chồng làm lại. Tháng 8/2009 em quyết định làm nhà và khi làm xong nhà thì em lại sinh được Đ... em cảm thấy vui sướng vô cùng! Nghĩ rằng nhà cửa ổn định, có cả con trai lẫn con gái, anh sẽ vun vén cho gia đình... nhưng em nào ngờ được, anh lại tiếp tục đường cũ và cặp với một người phụ nữ hơn anh 2 tuổi.
Anh đã bỏ mặc gia đình, bỏ mặc em đưa con đi cấp cứu một mình để đến với bồ. Anh tra tấn, làm nhục em không còn trò gì nữa đâu chị ạ! Càng kể ra em càng thấy đau đớn...
Cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc kết thúc. Khi chán bồ, anh lại về van xin mẹ con em tha thứ và em cũng nói với anh rằng: "Nếu lần này em sang Úc, anh mà không quan hệ vớ vẩn nữa thì em và con sẽ tha thứ cho anh". Vì thương các con và thương cả bản thân mình nên em lại mở lòng bao dung cho anh ấy trở về...
Nhưng chị biết không, khi em vừa sang Úc thì anh ấy đã quan hệ với một cô ở cơ sở 2 trong Miền Nam. Hai người đi về rồi còn hẹn hò gặp gỡ để cho chồng cô ấy bắt được và gọi điện cho em... và giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện chị ạ! Em không thể nào tưởng tượng được người chồng mà em đã hết lòng yêu thương lại phụ bạc em như thế!
Anh ấy không chỉ phụ bạc em mà còn đánh đập, xé quần, xé áo em, làm nhục em. Chị có tin anh ấy đã chửi em: “Mày là con đĩ, mày là con bớp, mày ngủ với bố mày...”, và đã rất nhiều lần anh ấy ngồi lên mặt em, nhổ nước bọt vào mặt em và nói: “Tao hành cho mày đến tàn đời, mày chết tao còn đào mồ mày lên”.
Đêm 30 Tết, con trai em ốm, ba mẹ con em ở viện, thế mà anh ấy vẫn đến bệnh viện đánh vợ khiến em phải chạy như một người điên ở đường Hà Nội trong phút giao thừa.
Vợ chồng sống với nhau nhưng có bao giờ em ốm đau được anh ấy chăm sóc? Em đi làm "kế hoạch" về cũng phải tự gượng dậy để đi chợ, nấu ăn phục vụ cả nhà. Anh ấy đi uống rượu với đồng nghiệp về lăn ra ngủ, nói đụng đến anh ấy là anh ấy ra tay đánh đập, chửi cha, chửi mẹ em. Chính vì những lời sỉ vả của anh ấy đã khiến cho mẹ hiểu nhầm em.
Mẹ cũng đã từng chửi em: “Chồng mày đi cửa trước mày rước trai về cửa sau”, mẹ còn ra chợ nói em:“Nó dẫn trai về nhà ngủ bị chồng bắt được quả tang”... còn gì đau đớn hơn nữa hả chị?
Em đã sống trong hoảng loạn không biết bao nhiêu ngày rồi. Càng cố gắng càng đau đớn, hụt hẫng. Hiện tại, em đang phải điều trị ở bệnh viện thần kinh trung ương. Càng điều trị bệnh em càng nặng hơn. Nếu em có bề gì thì con em sẽ dựa vào đâu hả chị?
Nhiều đêm nằm thương con mà em không sao ngủ được. Giá như ông trời thương em thì đã không cho em gặp anh ấy! Em biết chị cũng đã từng gặp bất hạnh nhưng chắc không đến nỗi như em phải không chị? Chị hãy khuyên em điều gì đi chị?
Chúc chị và cháu vui vẻ! Cho em gửi lời chúc sức khỏe tới mẹ! Dù thế nào em cũng vẫn rất kính trọng bà nội của các con em!