Ước gì được bố mẹ yêu thương


Một mong ước nhỏ nhoi đó, một mong ước quá bình thường với các bạn nhưng đối với mình nó lại vô cùng to lớn. Mình chỉ mong được gặp bố mẹ, được nói chuyện với họ, dù cho họ có ghét mình, có mắng chửi mình đi chăng nữa.

Đọc những câu chuyện của các bạn bị bố mẹ so sánh với người khác, rồi thì bố làm mọi cách để con mình đứng thứ nhất, mình cảm thấy tủi thân quá! Nhất là bạn có bố sẵn sàng làm mọi thứ để con mình giỏi nhất thì mình thấy bác ấy là người vô cùng thương yêu con mình. Trong khi đó, mình thì chỉ mong mỏi một lần được bố mẹ chú ý đến, được mắng mỏ, so sánh với ai đó dù chỉ một lần. Thế nhưng chuyện đó đối với mình lại vô cùng khó khăn, thậm chí gọi là “ước muốn” cũng chẳng sai.

Bố mẹ mình ly dị từ năm mình mới học lớp một. Mình cũng không hiểu vì sao họ lại cưới nhau để rồi trong kí ức mình chỉ có hình ảnh của những trận cãi vã, rồi cả cảnh bố đánh mẹ nữa. Cho đến khi mình học lớp một, cũng là lúc không thể chấp nhận sống chung với nhau nữa, bố mẹ mình quyết định ly dị. Mẹ dọn về ở bên nhà ông bà ngoại mà không cho mình đi theo. Bố thì cũng bỏ nhà đi đâu suốt. Lúc ấy chỉ có ông bà nội chăm lo cho mình.

Sau này, bố mình lấy vợ mới và chuyển vào trong TP.Hồ Chí Minh. Một thời gian ngắn sau đó, mẹ mình cũng ra nước ngoài định cư. Mình ở với ông bà nội từ lúc ấy cho đến bây giờ. Ban đầu, mình chỉ biết khóc vì nhớ bố mẹ. Dần dần, mình bắt đầu quen với hoàn cảnh ấy. Tuy có những lúc cũng cảm thấy tủi thân, nghĩ ngợi rồi khóc một mình nhưng cho đến bây giờ thì mình sống chung và đã chấp nhận nó.


Ông bà nội chiều chuộng mình lắm! Có lẽ do mình rơi vào hoàn cảnh chia ly từ rất sớm, lại thiếu thốn tình cảm bố mẹ nên ông bà cũng yêu thương, quan tâm mình hơn rất nhiều. Mình được sống một cuộc sống đầy đủ, được ông bà chăm lo từng li từng tí. Cả các bác, các cô chú, rồi cả những nhà hàng xóm xung quanh, ai ai cũng đều quý và thương mình. Mình chẳng bao giờ bị ai mắng mỏ hay càu nhàu khó chịu vì bất kỳ chuyện gì. Mỗi khi mình mắc lỗi, mọi người lại lắc đầu nói với nhau: "chỉ tại nó không có bố mẹ ở bên". Nói thật, mỗi lần nghe câu đấy mình chẳng còn thiết tha điều gì nữa, nó làm mình cảm thấy vừa tủi hờn, vừa tức giận lại vừa cảm giác mình giống như "cục gạch" thừa thãi đáng thương.

Thứ đơn giản và thứ duy nhất mà mình khao khát muốn có được chính là tình cảm của bố mẹ. Mỗi lần đến lớp, bạn bè được bố đưa đi, mẹ đón về, ríu ra ríu rít trong khi mình toàn tự đi bộ một mình. Chúng nó được bố mẹ đi họp phụ huynh, còn mình lần nào cũng là ông nội. Khi mua sắm quần áo hay sách vở, bà nội đưa mình đến, để mình tự chọn còn bà thì ngồi đợi ở ngoài. Mình nhìn những đứa khác được mẹ chọn cho từng quyển vở, cái bút mà tự nhiên nước mắt cứ chảy ra…


Bố mẹ mình giờ đã có gia đình riêng và những đứa con khác. Họ đều bận chăm lo cho gia đình riêng của mình. Có lẽ vì thế mà quên mất là đã có một đứa con như mình ở trên đời. Đối với họ, dường như điều duy nhất mình cần chỉ là tiền. Họ gửi rất nhiều tiền về cho mình. Nếu như mỗi lần mình đi chơi điện tử không có ông nội ngồi chờ đến khuya hay mỗi lần mình bỏ học, khi trở về nhà lại thấy ánh mắt buồn bã của bà, có lẽ mình đã trở thành đứa trẻ hư hỏng với đống tiền của bố mẹ vứt cho rồi. Từ ngày bố mẹ ly dị, chưa Tết năm nào mình được đón Tết cùng bố hay mẹ…

Đọc tâm sự của các bạn kêu ca, nói về bố mẹ mình như kẻ thù, lại còn muốn bỏ nhà đi chỗ khác chỉ vì bị bố mẹ so sánh với người khác…, đúng là cuộc sống, người cần chẳng có, người có thì chẳng cần. Mình chỉ mong bố mẹ mình hiện ra trước mắt, dù cho họ có so sánh mình với bất cứ ai, có ghét mình, có làm kẻ thù hay gì gì cũng được. Dù cho có mắng chửi mình vì có những lúc mình lười học, mình đi chơi điện tử, hay thậm chí là đánh mình thì mình cũng chấp nhận... Chỉ tiếc, mình thì không bao giờ có được điều mà các bạn đang ghét bỏ đấy!!!