Xin anh đừng lúc nào cũng gọi em là người yêu cũ

Ta quá cũ trong nhau, thì tiếc gì nữa những yêu thương đã vỡ vụn từ bao giờ?

Một ngày không hẳn là tình cờ, gặp anh và người yêu mới của anh tại chính góc bàn nhỏ nơi quán cà phê quen thuộc hai đứa thường đến ngày còn hò hẹn. Em, một mình, đến trước. Anh, cùng với cô ấy, đến sau. Em không hiểu tại sao anh lại chọn góc bàn đó chứ không phải chỗ nào khác để đưa người yêu mình đến? Kỷ niệm vẫn còn đeo bám anh, hay đơn giản chỉ là một thói quen khó bỏ? Giống như chính em, vẫn đến đây mọi lúc vui buồn, dù chẳng còn anh bên cạnh?

Nhìn thấy em, anh ngỡ ngàng. Em cũng bàng hoàng chẳng kém. Cũng lâu rồi, từ ngày chia tay chúng ta không gặp lại. Thành phố này tuy chật chội, nhưng hai con người đã “hết duyên” vẫn khó khi nào tương ngộ tại những nơi họ thường xuyên trở lại. Vậy mà đến lúc nhìn thấy nhau, lại là khi bên cạnh người kia đã có một mảnh ghép khác…

Cô gái bên cạnh anh hết nhìn anh rồi lại nhìn em, khi thấy cả hai sững người chạm mắt nhau. “Bạn anh à?” – Cô ấy hỏi. Anh gắng gượng một nụ cười: “À, người yêu cũ của anh…”.

“Của anh…”, từ bao giờ rồi, ta đã thôi không còn là của nhau. Cũng như chính giờ phút ấy, anh đang là của một vòng tay khác. Vậy còn tiếc nuối gì mà cố vớt vát quá khứ? Buông tay rồi, nếu có, hãy nói em - từng - là - của - anh thôi…


Cũng đừng gọi em là “người yêu”, dù là “người yêu cũ”. Chúng ta đã không thể coi nhau là bạn, không thể giả vờ quan tâm đến nhau bằng cách đôi lần vào wall facebook xem người kia đang sống thế nào thì là người dưng luôn cũng có sao đâu anh. Không ai thích là “người yêu cũ” của một ai đó, nhất là sau khi đã dốc cạn thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Những hứa hẹn ngày trước cũng đã cũ kỹ quá rồi. Em vẫn một mình, nên đôi lúc, em lấy chúng ra để hờn giận, để tiếc nuối, để trách mình và trách anh, trách cả duyên số. Còn anh, chẳng lẽ anh lại lấy ra để nói với người yêu hiện tại của mình?

Đến hôm nay em mới nhận ra rằng mình thật ngốc. Chia tay anh, nghĩa là không còn anh trong danh bạ, không còn anh trong friend list, không còn anh trong những câu chuyện với bạn bè… Không còn anh, nghĩa là cũng không tìm được cách gì để gọi anh và gọi tên mối quan hệ đã tắt của hai đứa. Tâm trí và trái tim em cũng chưa từng để hình ảnh của anh bị che lấp bởi một hình bóng khác, hay chỉ đơn giản là che lấp bởi bụi thời gian. Nhưng với anh, em đã là một mối tình cũ, một con người cũ, vĩnh viễn của những ngày đã qua và không mảy may khiến anh bận tâm trong những ngày đang đến. Gặp lại, có chăng là một chút chạnh lòng? Anh đã xếp em vào ngăn nào trong trái tim anh rồi. Yêu thương cũ kỹ, đến hiện tại đã trở thành vô giá trị phải không anh?

Vậy thì, xin đừng gọi em là người yêu cũ của anh. Tiếng “người yêu cũ của anh” nghe chát đắng vô cùng. Đã đến lúc, ta quá cũ trong nhau, thì tiếc gì nữa những yêu thương đã vỡ vụn từ bao giờ?

Em sẽ từ bỏ thói quen quay trở lại những nơi có hình bóng anh. Em cũng sẽ thôi nghĩ về anh như một phần hạnh phúc em đánh mất. Và nếu như có lần sau gặp lại, em sẽ là người lạ, không còn quen anh nữa đâu…

Chọn người mình yêu hay chọn người yêu mình?

Nhiều khi tôi muốn mình mất trí nhớ những năm về trước để có thể trọn vẹn yêu anh nhưng không được. Liệu tôi có quá đáng không nếu cứ tiếp tục ở bên anh thế này ?

Tôi năm nay 22 tuổi, là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Mặc dù tôi không thực sự quá xinh và nổi bật, nhưng với hai lúm đồng tiền cùng nụ cười duyên, tính tình hòa nhã nên được khá nhiều anh theo đuổi. Nhưng chẳng hiểu sao ba năm nay, tôi vẫn chỉ gặm nhấm mối tình đơn phương với một người.

Anh ấy học cùng trường, trên tôi một khóa. Ngày trái tim tôi bị “sét đánh” là một ngày mưa tầm tã, lúc ấy tôi vừa kết thúc 5 tiết học buổi chiều, trong túi không hề có áo mưa hay ô mà trời thì đã tối. Khi tôi đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì bỗng dưng có người đập tay nhẹ vào vai, chính là anh ấy. Anh ấy cười hiền, đưa áo mưa cho tôi và bảo về sớm kẻo muộn, rồi chạy mất hút, tôi lớ ngớ còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Khi đó tôi biết mình đã thực sự rung động, tình cảm cứ lớn lên từng ngày. Tôi đã tìm mọi cách để làm quen, rồi gây sự chú ý của anh nhưng rồi tôi nhận ra anh đã có người yêu. Từ đó tôi lặng lẽ dõi theo từng ngày, nhìn anh và người ấy nói cười bên nhau, lòng thực sự quặn thắt.

Rồi không hiểu vì lý do gì, hai người chia tay. Thời gian ấy, anh rất suy sụp, tôi đã ở bên và động viên anh. Một thời gian dài sau tôi đã lấy hết can đảm để nói rõ tình cảm của mình nhưng bị anh từ chối. Anh bảo anh vẫn còn rất yêu người cũ, nếu đến với tôi thì chỉ làm khổ và lừa dối tôi mà thôi. Tôi biết vậy nên vẫn lặng lẽ từng chút, từng chút một bước vào tim anh nhưng đều bị đẩy ra một cách tàn nhẫn.


Đã nhiều lần tôi tự nhủ bản thân mình nên bỏ cuộc đi, lắm lúc chỉ biết khóc, mỏi mệt vô cùng. Nhưng những lúc tôi đau khổ vì mối tình đơn phương ấy, có một người con trai luôn ở bên, động viên tôi. Anh thường im lặng, chỉ cho tôi mượn bờ vai để tựa vào như một chỗ dựa. Có một điều lạ là hễ lúc nào tôi gặp khó khăn, anh đều có mặt kịp thời giúp đỡ với cử chỉ ân cần. Tôi nhận ra tình cảm đặc biệt anh dành cho tôi, tôi cố trốn tránh và không muốn làm khổ anh. Anh bảo anh sẽ đợi cho đến khi tôi có thể yêu anh và quên người đó, lâu đến mấy cũng được. Anh rất tốt, tốt đến nỗi tôi nghĩ trên đời chẳng có chàng trai nào được như thế. Tôi đã cố gắng mọi cách mở lòng và cho anh cơ hội nhưng những cảm xúc, hình ảnh của người kia vẫn luôn hiển hiện trong tâm trí.

Mỗi khi anh chạy đôn đáo dưới trời mưa đón tôi đi học về, tôi lại thấy hình ảnh nụ cười hiền đưa áo mưa cho tôi của chàng trai năm ấy. Ở bên anh nhưng trái tim tôi lại hướng về người kia nhiều hơn. Tôi cảm thấy rất có lỗi với anh, cảm thấy mình thật xấu xa khi cứ nhận sự giúp đỡ của anh nhiều đến thế.

Nhiều khi tôi muốn mình mất trí nhớ những năm về trước để có thể trọn vẹn yêu anh nhưng không được. Liệu tôi có quá đáng không nếu cứ tiếp tục ở bên anh thế này? Liệu có nên nói thẳng với anh để dứt khoát, rồi tiếp tục theo đuổi mối tình đơn phương hay cứ để thời gian trôi đi xem trái tim có thể đập nhanh hơn trước người hiện tại? Tôi rất sợ đánh mất một người tốt như anh, nhưng trái tim lại chưa dành cho anh trọn vẹn.