Home » ngoại tình
Bạn cùng lớp tôi là tình nhân của bố
Tôi không giám tin những gì hiện ra trước mắt như một cú đánh chí mạng vào tâm trí tôi lúc đó: trong căn phòng với ánh sáng đỏ lờ mờ, bố nằm gối đầu trên đùi cô bạn tôi, hai người không hát hò gì mà chỉ cười nói rúc rích với nhau ra điều vui vẻ lắm.
Với kinh nghiệm sống non nớt của một cô gái vừa bước qua tuổi 20, vẫn cho rằng ngoại tình là chuyện hoàn toàn bình thường, thậm chí chuyện một bác 60 sánh bước bên cô bồ trẻ vừa tròn 18 cũng không có gì quá khủng khiếp như thiên hạ vẫn hay xì xèo bán tán. Một hay nhiều người ngoại tình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả, tôi – con bé lớn lên trong sự bao bọc của bố mẹ vẫn yên tâm nghĩ như thế.
Thế nhưng cuộc đời vốn dĩ không bằng phẳng như người ta vẫn tưởng, bên trong những vỏ bọc đẹp đẽ đôi khi lại là những câu chuyện đau lòng. Tôi đã luôn tự hào vì mình có một người bố mẫu mực, hết lòng yêu vợ thương con nhưng giờ đây ý nghĩ đó trong tôi không còn nữa. Bố tôi là một người đàn ông ngoại tình, càng đau lòng hơn khi nhân tình của ông lại là người bạn học cùng lớp đại học với tôi.
Nếu tháng trước, không bị đám bạn lôi kéo vào quán karaoke gần trường thì tôi không thể biết được cái sự thật kinh thiên động địa kia. Vừa bước vào quán tôi đã gặp ngay cô bạn tươi cười dưới quầy lễ tân. Cô ta nói gì đó với người quản lý rồi bước vội lên tầng 4, đi vào phòng hát số 401 ngay sát phòng của chúng tôi.
Hát hò được một lúc thì tôi ôm bụng chạy ra nhà vệ sinh. Bỗng giật mình vì nhác trông thấy dáng một người đàn ông giống y như bố mình đi vào phòng sát bên. “Bố mình có bao giờ đến mấy chỗ ầm ĩ, tối tăm này bao giờ đâu nhỉ?” – tôi vừa tự hỏi, vừa linh cảm thấy có điều không hay sắp xảy ra.
Những yêu thương giữa bố và mẹ trước mặt tôi chỉ là một vở diễn (Ảnh minh họa) |
Thì ra bấy lâu nay, những yêu thương giữa bố và mẹ trước mặt tôi chỉ là một vở diễn. Mẹ biết bố có nhân tình ở bên ngoài nhưng dường như sự cam chịu và mong muốn giữ gìn gia đình êm đẹp đã buộc bà phải nhắm mắt cho qua tất cả mọi chuyện. Âm thầm chịu đựng bao nhiêu ngày tháng qua, mẹ chẳng hề để lộ nỗi buồn trước mặt anh em tôi. Càng nghĩ đến điều đó, tôi càng oán trách bố mình – người đã dày vò, đầy đọa tâm trí mẹ bao ngày tháng qua.
Ghê tởm hơn là ngày nào lên lớp tôi cũng phải đối mặt với cô ta – một đứa con gái nhà quê, mặt mũi hiền lành mà sao dám cả gan phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Tôi không hiểu đứa con gái đó toan tính gì ở người đàn ông đáng tuổi bố mình nữa. Tôi không muốn sống thêm bất kỳ ngày nào với sự thật khủng khiếp này. Bố - mẹ và cả đứa con gái kia sẽ nghĩ gì khi biết được mối quan hệ gần gũi giữa chúng tôi? Lúc này nếu mất toàn bộ trí nhớ có lẽ sẽ tốt hơn cho tôi rất nhiều...
Bỏ bê chồng con đi theo người tình
Cứ lúc nào anh nhớ, anh "cần" là tôi lại bỏ bê tất cả, vội vã lao đến bên người tình như con thiêu thân.
Khi tôi viết những lời tâm sự này để gửi đến chuyên mục cũng là lúc tôi đang rối bời với những suy nghĩ, cảm xúc hỗn độn. Phải chi tôi kiên định hơn để lòng mình không được xao xuyến bởi những lời tán tỉnh của anh thì có lẽ, giờ đây tôi vẫn hạnh phúc ngập tràn bên gia đình mình.
Tôi và anh đều đã có mái ấm gia đình riêng. Nhưng khi gặp tôi, anh đã buông những lời tán tỉnh ngọt ngào, rằng: “Tôi đang say em, lúc nào tôi cũng nghĩ về em”. Ban đầu, tôi chỉ coi đó là những lời đùa trêu, cợt nhả của người đàn ông đa tình. Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi lại càng thích nghe những lời tán tỉnh mây gió đó… để rồi, tôi bị sa ngã tự khi nào cũng không thể kiểm soát được.
Tôi bắt đầu trả lời tin nhắn của anh thường xuyên, mỉm cười hạnh phúc khi nghe anh nói tôi xinh đẹp, quyến rũ. Rồi sau những cuộc gọi, những tin nhắn mùi mẫn, tôi lại muốn được gặp gỡ, gần gũi anh nhiều hơn. Từ đó, tôi bắt đầu bỏ bê chồng và vội vã chạy đến bên anh mỗi khi anh bảo nhớ tôi, muốn được ở cạnh tôi.
Tôi không còn cảm giác với chồng nữa mà lúc nào cũng nhớ đến anh (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình đã sai khi phản bội chồng để chạy theo thứ tình yêu hão huyền đó. Nhưng dường như lý trí không thể ngăn nổi trái tim đang khao khát yêu đương trong tôi. Tôi vẫn thường xuyên nhắn tin cho anh… và lại háo hức lao vào vòng tay anh mỗi lúc anh “cần”. Có những lần tôi đã nói dối chồng để được ở bên anh, cùng anh tung tăng ở những vùng ngoại ô hay được ở trong vòng tay anh ở một nơi vắng vẻ, chỉ có hai người tràn ngập trong niềm hạnh phúc yêu thương.
Tôi cứ ngỡ rằng, đây chỉ là một cuộc phiêu lưu nho nhỏ trong cuộc đời mình. Nhưng không, càng ngày tôi càng không thể rút chân khỏi vũng bùn lầy đó. Tôi không còn cảm giác với chồng nữa mà lúc nào cũng nhớ đến anh, nhớ đến những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc bên anh.
Cứ mỗi lần về nhà, nhìn mặt chồng con là tôi lại thấy buồn bã. Tôi bắt đầu lạnh nhạt với chồng, tìm mọi lý do để từ chối những cuộc “yêu” từ anh. Nhưng những lúc ngồi suy nghĩ lại, nhớ đến ân tình của chồng dành cho mình, đến những yêu thương, chăm sóc của anh dành cho tôi, tôi lại không thể cầm được những giọt nước mắt.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Liệu tôi có phải là người phụ nữ tệ bạc quá không? Tôi biết mình có lỗi với chồng con nhiều lắm… nhưng tôi lại không thể nào thôi nghĩ về anh ấy.
Tôi phải làm sao để rút chân khỏi vũng bùn tội lỗi này?
Rất mong các bạn đọc hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất.
Tôi luôn dành những gì mật ngọt nhất cho tình nhân
Sau những giờ đi làm vê tôi lại chở cô ấy đến khách sạn để tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận cùng cô ấy.
Tôi đã kết hôn được 9 năm nay. Vợ chồng chúng tôi sống rất hạnh phúc và đã có với nhau ba đứa con ngoan ngoãn. Cuộc sống gia đình tôi trong suốt 9 năm qua rất yên ấm, bố mẹ hai bên nội ngoại thấy thế cũng vui mừng cho hạnh phúc nhỏ của chúng tôi.
Những tưởng cuộc sống tràn đầy màu hồng ấy sẽ theo chúng tôi đi suốt cuộc đời này. Tôi cũng đã từng có niềm tin vững chãi rằng, sẽ không bao giờ phản bội vợ bởi vợ tôi là một người phụ nữ tốt, luôn yêu chồng thương con và biết vun vén cho mái ấm gia đình mình.
Nhưng rồi, công việc, những cuộc nhậu, những cuộc gặp gỡ đối tác đã khiến một người đàn ông được đánh giá là "đàng hoàng" như tôi không thể thắng nổi những cám dỗ. Trong một lần tiếp khách, tôi đã gặp em, thư ký của đối tác - một cô gái rất trắng trẻo, xinh đẹp và có duyên ăn nói.
Cũng trong lần gặp gỡ ấy, chúng tôi đã có cảm tình với nhau. Và sau đó là những cuộc hẹn hò cà phê, đi ăn trưa... và chẳng mấy chốc, tôi đã biến thư ký của đối tác thành người tình của mình.
Tôi bắt đầu "báo cáo" với vợ những buổi "làm thêm giờ ở cơ quan"; những "cuộc nhậu với đối tác" ngày một nhiều; "Những kế hoạch phải chuẩn bị cho cuộc họp tới"... và những lần vì "công việc" đó, tôi đều dành thời gian ở bên người tình, đưa cô ấy đi ăn ở những nơi sang trọng, hưởng cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc bên nhân tình trẻ.
Tôi luôn nói những lời ngọt ngào nhất dành cho nhân tình (Ảnh minh họa)
Từ ngày tôi có người tình, tâm hồn tôi lúc nào cũng phơi phới, yêu đời. Tôi chăm sóc bản thân mình cẩn thận hơn, biết nói những lời ngọt ngào dành cho cô ấy... và chúng tôi đã có những tháng ngày bên nhau thật tuyệt vời. Sau những giờ tan sở, tôi lại chở cô ấy đến một khách sạn sang trọng nào đó để tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận...
Nhưng khi đang thăng hoa trong niềm hạnh phúc bên nhân tình thì tôi như bừng tỉnh khi nghe tin cô ấy có thai. Tôi không thể ngờ được rằng, người tình của mình - cô ấy lại dám làm mọi điều để giữ tình yêu của mình. Còn tôi, một gã đàn ông từng dành cho cô ấy những lời đường mật, ngọt ngào lại không thể phũ phàng nói: "Em đi phá thai hộ anh" nên đành im lặng để chờ đợi "sản phẩm" tình yêu của mình.
Bây giờ, mỗi khi về tới nhà, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của vợ và tiếng trẻ con reo hò mà lòng tôi đau như xát muối. Đúng là không thể ngờ được rằng, một người chồng vốn được khen là "tuyệt vời", một người cha đáng tự hào của bọn trẻ lại cảm thấy xấu hổ, xót xa khi đối diện với những người thân yêu nhất của mình.
Đã rất nhiều lần tôi muốn chia sẻ chuyện này với vợ để mong cô ấy tha thứ, cho tôi cơ hội chuộc lỗi lầm nhưng những lúc định mở miệng nói thì như có một điều vô hình nào đó chẹn ngang cổ họng. Tôi thực sự không biết phải làm sao để có thể giải quyết chuyện này một cách thấu đáo.
Giờ đây, tôi không còn cảm giác yêu thương nhân tình nữa... mà cảm giác xâm chiếm tâm trí tôi lúc này là tội lỗi với vợ, với những đứa con, với mái ấm gia đình nhỏ của mình. Tôi thực sự không biết hạnh phúc gia đình mình sẽ đi đâu, về đâu nếu như vợ tôi, những đứa con yêu của tôi biết được sự thật đau lòng này!
Chồng tôi đi ngoại tình
Cảm giác đáng sợ mỗi khi nghĩ đến cảnh chồng mình "chung chạ" với cô gái khác. Đấy gọi là tình yêu sao? Dù là tình yêu hay dục vọng thấp hèn cũng khiến anh thật đê tiện và hèn hạ trong mắt tôi.
Ngày chúng tôi còn yêu nhau, tôi thường ghen bóng gió anh mỗi khi có cô gái nào đó nhắn tin mùi mẫn hay điện thoại cho anh bằng những lời "mời gọi" rất ngọt ngào. Anh là một doanh nhân thành đạt và lịch lãm nên không bao giờ vắng các bóng hồng vây quanh.
Tôi không xinh đẹp, cũng chẳng sành điệu, đỏm dáng như những cô gái bên cạnh anh nhưng, anh thích tôi bởi sự chân thành và đơn giản của một cô gái Hà thành bình dị. Chúng tôi yêu nhau được hơn 2 năm thì làm đám cưới.
Cuộc sống gia đình tôi là niềm ao ước của biết bao bạn bè và đồng nghiệp. Ai cũng khen tôi may mắn khi lấy được một người chồng giỏi giang và cũng rất chiều chuộng vợ. Còn bạn bè anh mỗi lần đến chơi đều khen tôi đảm đang, chu đáo với mọi người.
Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc khiến tôi cũng chẳng mấy khi phải suy nghĩ hay bận lòng vì những chuyến công tác đi xa của anh. Mỗi lần như vậy, anh thường xuyên gọi điện động viên, hỏi han tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Dù đã lấy nhau 5 năm nhưng cuộc sống của vợ chồng tôi lúc nào cũng hạnh phúc và bình yên như những cặp vợ chồng mới cưới...
Dù đã lấy nhau 5 năm nhưng cuộc sống của vợ chồng tôi lúc nào cũng hạnh phúc và bình yên như những cặp vợ chồng mới cưới...
Nhưng rồi, có một lần tôi nghe phong thanh về chuyện anh có bồ nhí là sinh viên. Tôi lặng lẽ điều tra và vẫn nhẹ nhàng với anh như chưa từng nghe thấy điều đó. Anh thường xuyên về nhà muộn hơn thường nhật vì anh bảo anh sắp được thăng chức nên phải cố gắng làm hết việc để bàn giao công việc cho nhân viên mới. Anh chưa bao giờ qua đêm ở ngoài nhưng thường xuyên về nhà vào lúc 9 giờ tối. Trước đây, ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm tối với hai mẹ con nhưng dạo này, anh hay về muộn và thường bỏ bữa. Tôi gặng hỏi thì anh bảo làm việc muộn quá nên đã đi nhậu với mấy anh bạn nên không đói nữa.
Nghi ngờ chồng đã lâu và biết được giờ giấc của chồng mỗi khi tan sở. Tôi gửi con cho bà ngoại và âm thầm theo dõi anh. 5 giờ chiều, anh lái con Camry đến một con phố nhỏ và có một cô gái đã đứng đợi anh ở đầu ngõ. Cô gái ấy mới độ khoảng 22 tuổi, dáng người cao và ăn mặc cũng rất sang trọng. Tôi đau đớn khi nhìn thấy chồng tôi ra mở cửa xe cho cô ấy vào. Cố lấy hết sức bình tĩnh, tôi tiếp tục theo dõi anh và cô gái ấy sẽ đi đâu, làm gì...
Anh ôm eo cô ấy và đi vào một nhà hàng sang trọng. Nhìn thấy anh chăm sóc cho cô gái ấy, tôi bị tổn thương vô cùng khi ngày nào tôi cũng chờ đợi anh về nhà ăn cơm, đôi lúc thức ăn trên bàn đã nguội nhưng cũng nán chờ đợi để anh về nhà cùng ăn cho vui. Ấy vậy mà, trong khi vợ con đợi anh về ăn cơm thì anh lại đang ở bên người con gái khác, chăm sóc cho cô ấy từng ly từng tí.
Hai người ăn cơm xong thì anh lái xe đưa cô gái ấy đến một nhà nghỉ cách đấy không bao xa. Dù không chứng kiến nhưng tôi cũng hiểu được chồng tôi và cô gái ấy sẽ làm gì? Đầu óc tôi như rối tung lên khi tưởng tượng ra những gì tiếp theo sẽ xảy ra trong cái nhà nghỉ này. Tôi phóng xe như điên về nhà và nức nở khóc... Vậy là tôi đã hiểu vì sao anh thường đi sớm về muộn, không còn quan tâm, yêu thương tôi như trước nữa... Những lần ân ái của vợ chồng cũng nhạt dần, anh lại nằm lăn ra giường ngủ một giấc ngon lành và chẳng bận lòng đến những cảm xúc của tôi nữa...
Cảm giác ghê tởm mỗi khi nghĩ đến cảnh chồng mình "chung chạ" với cô gái khác. Đấy gọi là tình yêu sao? Dù là tình yêu hay dục vọng thấp hèn cũng khiến anh thật đê tiện và khốn nạn trong mắt tôi. Và cả cô bé kia nữa? Cô ấy yêu anh sao? Yêu anh hay thích tiền và chiếc xe hạng sang của anh chứ?
Tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống tù túng này đây? Dẫu biết rằng tôi căm thù sự phản bội của anh nhưng sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn còn yêu thương anh nhiều lắm! Và, cả đứa con trai 2 tuổi của chúng tôi nữa? Tôi không thể để nó lớn lên khi không có tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ!