Em yêu anh một cách vôi vàng


Em đã quá vội vàng yêu anh nhưng anh chỉ cần thỏa mãn bản thân mình, đâu để ý đến cảm giác của em ?

“Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau… trách chi chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời”. Em lặng người ngồi nghe bài hát, như tâm trạng của em lúc này. Khoảng thời gian đầu yêu nhau, em và anh đã từng có những giây phút gắn bó, yêu thương. Vậy mà chỉ sau một năm, em đã bắt đầu nhận ra chúng ta dường như không còn điểm chung.

Trước đây, đám bạn khuyên em, nhắc nhở em không nên yêu anh. Bởi lẽ anh quá nặng hình thức, chỉ quan tâm tới cá nhân mình, không hòa đồng với những người xung quanh… nhưng em đã bỏ ngoài tai những nhận xét của bạn bè. Em lún sâu vào cuộc tình với anh để rồi mới biết đó là vũng lầy thực sự chứ không còn là tình yêu.

Bạn bè dần rời xa em vì em đã vội vàng đến với anh. Anh giữ em như giữ một đồ vật, không để em thất lạc, không để em được có khoảng trời riêng, không để em giao lưu với bạn bè. Anh chỉ coi em là đồ trang trí mang ra khoe với bạn anh, trút giận vào em khi anh không vừa lòng chuyện gì. Bởi anh chỉ cần thỏa mãn bản thân đâu cần để ý đến cảm giác của em?

Ngày sinh nhật cô bạn thân của em, ngày cưới của cô bạn đại học… anh đều từ chối đi với em vì lý do bận việc này việc kia. Thế nhưng lúc anh cần, em luôn phải có mặt đúng giờ, ăn mặc chỉn chu, trang điểm xinh xắn để chờ anh tới đón. Em vứt bỏ những bộ quần áo mà anh không thích, từ bỏ cả phong cách tomboy cá tính để trở về với mái tóc dài, những bộ váy ôm sát người… Yêu anh, em thấy mình không còn là chính mình!

Em yêu anh một cách vôi vàng

Không giống như những cuộc tình chia tay với nước mắt, với đau thương, em nhận về cho mình sự nhẹ nhõm


Em đã hy sinh tất cả những gì mình có để được yêu anh. Còn anh thì sao? Anh giận em, mắng mỏ em thậm tệ qua điện thoại khi bất chợt nhìn thấy em ngồi sau lưng cậu bạn thân từ thuở mẫu giáo. Ngày lễ tình yêu, anh chỉ gửi cho em một dòng tin nhắn chúc mừng kèm theo lý do "Anh bận đi công tác".Sinh nhật em, anh bất ngờ đi du lịch nước ngoài cùng đồng nghiệp. Dịp lễ 20/10, anh chỉ rủ em đi uống nước trong khi một người bạn thân của anh dẫn theo người yêu đi chọn hoa. Anh nói với em: “Hoa chơi xong là héo, anh thích thứ gì thực dụng”. Nhưng anh đâu có để ý tới nụ cười gượng gạo của em bởi em cũng là con gái, cũng thích hoa, cũng thích được anh yêu chiều, thích làm nũng với anh. Em tủi thân, đau khổ, dằn vặt và cảm thấy cuộc sống dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì đối với em.

Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng em cũng đã tự trả lời cho mình được câu hỏi mà bấy lâu nay em tự lừa dối bản thân. Em muốn được là chính em, được trở về với con người trước đây. Em muốn người yêu em chấp nhận tất cả những gì thuộc về con người em. Ở bên cạnh anh, em thấy áp lực, thấy tình yêu là sự trói buộc chứ không phải là hai con người tự nguyện đến với nhau, đem lại yêu thương cho nhau.

“Mình chia tay anh nhé! Em thấy em không còn là em khi yêu anh. Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc mới.”

Không giống như những cuộc tình chia tay với nước mắt, với đau thương, em nhận về cho mình sự nhẹ nhõm. Bởi em biết, anh không dành cho em. Em cũng biết lúc này, điều gì đối với em là quan trọng nhất, bởi vô tình em đã đánh mất họ khi yêu anh.

Khi đã vướng vào tình yêu thì tôi đã không làm chủ được bản thân


Giờ đây tôi đã không làm chủ được bản thân,tôi càng muốn thoát ra cũng không được, càng vẫy vùng thì lại càng bị quấn chặt lại.
ôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào đã từng giáng xuống đời tôi. Và bây giờ, tôi muốn thoát ra cũng không được, càng vẫy vùng thì lại càng bị quấn chặt.

Mỹ Lan thua tôi 20 tuổi và rất đẹp. Chính vì vậy mà vừa trông thấy nàng lần đầu, tôi đã không cưỡng lại được ham muốn được ôm nàng, hôn nàng và... lên giường với nàng. “Trên danh nghĩa em và Minh là vợ chồng nhưng thật ra đó chỉ là kết hôn giả để anh ta bảo lãnh em sang Mỹ. Em đã mất 40.000 USD cho chuyện này và mất cả đời con gái vào tay anh ta”- Mỹ Lan khóc tức tưởi trên vai tôi trong lần gặp thứ hai. Lần gặp này cách lần trước 1 ngày.

Tôi thấy căm giận ngút trời gã đàn ông vừa lừa tiền, vừa lừa tình nàng. “Từ nay, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm em buồn khổ. Em hãy trở về bên ấy lo thủ tục ly dị để chúng mình tự do đến với nhau”. Tôi nói điều đó với Mỹ Lan khi ngày lễ đính hôn với Trà Mi, người con gái đã chờ đợi tôi suốt 10 năm qua đã được định sẵn.

Lễ đính hôn với Trà Mi đã không diễn ra mà không có bất cứ lời giải thích thỏa đáng nào từ tôi. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tôi đã bị cô gái khác hút hồn? Tôi chỉ có thể nói dối rằng mẹ tôi vừa coi lại tuổi của hai đứa và thấy rằng năm nay không hạp chuyện cưới xin. Trà Mi nghi ngờ nhưng có lẽ không bao giờ nghĩ rằng tôi đã có người khác.

Cuối cùng, tôi cũng đã thực hiện được điều mong ước cháy bỏng của mình trong lần đầu gặp Mỹ Lan: Tôi đã ở cùng nàng trên một chiếc giường thật ấm áp ngay trong buổi tối cuối cùng trước khi nàng về Mỹ. Hai đứa tôi đã dành cho nhau những ngọt ngào nhất có thể. Nàng bảo tôi: “Em sẽ thu xếp chuyện ly hôn. Em chỉ ngại một điều là hiện nay chiếc xe em đang đi chưa trả hết tiền; credit card của em Minh đang giữ...”.

Khi đã vướng vào tình yêu thì tôi đã không làm chủ được bản thân

Nếu cắt đứt với nàng thì bao nhiêu tiền bạc tôi cho nàng mượn từ trước tới nay làm sao lấy lại? 

Tôi không rõ thực hư nhưng lúc đó mà còn phân định gì nữa? Nàng bảo bị chồng đánh đập, phong tỏa tài khoản thì tôi nghe và tin như vậy bởi một người con gái trẻ, đẹp, có học thức như nàng thì không thể nói dối. Thế là tôi chứng tỏ tình yêu chân thật của mình bằng cách... hỏi vay Trà Mi thêm một số tiền để đưa cho nàng làm lộ phí.

Sau đó chúng tôi chia tay. Từ đó, hàng ngày tôi gặp nàng qua điện thoại, tin nhắn, chát, Facebook... Chúng tôi công khai với nhau trên mạng vì theo lời nàng “Minh dốt đặc về công nghệ thông tin, chẳng bao giờ biết đến mạng xã hội”. Bạn bè, người quen của tôi vào Facebook người ngạc nhiên, kẻ chúc mừng, không ít kẻ ganh ăn ghét ở thì ném đá, mong cho chúng tôi mau “tan đàn xẻ nghé”, bị “quả báonhỡn tiền”... Chỉ có Trà Mi là không nói gì. Đúng hơn là có một lần, cô chúc phúc cho tôi.

Tôi không biết những lời nguyền rủa ấy có tác dụng đến đâu mà bỗng dưng tôi thấy... nản. Giờ đây, nhìn thấy Facebook của nàng, tôi thậm chí không còn muốn mở ra nhưng ngặt nỗi, nàng đã giao kèo, mỗi ngày tôi phải vô đó nói lời yêu thương, tán tỉnh nàng. Ngược lại, nàng cũng sẽ vô Facebook của tôi để bày tỏ lòng nhớ nhung, mong đợi. Rồi nàng lấy ảnh tôi và nàng ghép lại đủ thứ kiểu này, kiểu kia, bắt tôi gọi là vợ, còn nàng gọi tôi là chồng. Thế nhưng khi tôi hỏi nàng “thủ tục ly dị đến đâu rồi cưng”thì nàng bảo “hắn đòi em phải đóng lệ phí và các khoản này nọ, em không có nên hắn cứ trơ ra”.

Tôi là người thông minh nên tôi hiểu ngay ý tứ của nàng. Nhưng khổ quá, tôi lấy đâu ra tiền cho nàng khi đồng lương kỹ sư của tôi còn chưa nuôi nổi thằng con riêng với bà vợ trước. Tôi đã hỏi vay bạn bè mấy lần rồi, giờ không ai cho mượn nữa. Tôi không dám hỏi Trà Mi bởi ít ra thì tôi cũng còn chút sĩ diện, hơn nữa, số tiền đã mượn trước đây còn chưa trả thì là sao dám mở miệng mượn thêm?

Tôi chết chắc rồi. Mấy hôm nay, tôi không dám vào Facebook, không dám mở điện thoại; nói chung là tôi... án binh bất động. Đúng hơn là thỉnh thoảng tôi len lén vô Facebook như thằng ăn trộm để rình xem nàng thế nào. Thú thật là tôi cũng nhớ nàng nhưng cái sợ lấn át nỗi nhớ nên tôi đành phải “chém vè”.

Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu cắt đứt với nàng thì bao nhiêu tiền bạc tôi cho nàng mượn từ trước tới nay làm sao lấy lại? Còn nếu như cứ tiếp tục dây dưa với nàng thì e rằng, tôi sẽ càng lún sâu vô nợ nần.

Chẳng lẽ khi yêu, người ta ngu si, đần độn, mất hết lý trí như vậy sao trời!

Cuộc sống của tôi đã có nhiều thay đổi so kể từ đó

Khi đọc lại chính những tâm sự mình viết ra hơn 1 năm về trước tôi đã không thể nói ra được cảm xúc của chính bản thân mình lúc này. Một cuộc sống hồn nhiên vui tươi đã thay đổi rất nhiều sau cột mốc “Nước mắt chảy ngược” ấy.

Nhìn lại chặn đường hơn 1 năm qua, tôi không nghĩ mình đã đi xa đến như vậy. Tôi đã từng nghe nói tâm lý tuổi lên ba, tuổi dậy thì và hồi xuân... đó là những giai đoạn thay đổi tâm lý nhiều nhất và ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của con người. Nhưng tôi lại thấy tâm lý của giai đoạn đầu thực sự bước vào xã hội mới thực sự đáng sợ. Cuộc sống an toàn trong sự bao bọc của gia đình và môi trường nhỏ bé với những người bạn trong sáng của thời sinh viên đã cho tôi luôn có cái nhìn mầu hồng về mọi việc. Một cuộc sống hồn nhiên vui tươi đã thay đổi rất nhiều sau cột mốc “Nước mắt chảy ngược” ấy. Khi đọc lại chính những tâm sự mình viết ra hơn 1 năm về trước tôi đã không thể nói ra được cảm xúc của chính bản thân mình lúc này.

Hơn 1 năm cuộc sống của tôi đã có nhiều thay đổi so kể từ đó. Tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm được ánh sáng, tìm được lối đi khi gặp anh, người đã đọc những tâm sự đó và động viên tôi rất nhiều. Nhờ anh tôi đã có thêm động lực hoàn tất khóa luận, kết thúc buổi thuyết trình với con điểm xuất sắc. Tôi đã thấy mang ơn anh rất nhiều và ngày qua ngày nói chuyện tôi đã dành cho anh một tình cảm đặc biệt. Nhưng có lẽ niềm vui không đến với tôi được lâu hơn tôi mong đợi. Nhận lời yêu anh và chưa kịp cảm nhận hạnh phúc thì cũng là lúc tôi chết lặng khi biết anh đã có gia đình. Thất vọng và hụt hẫng tôi đã tìm cách liên lạc với anh qua điện thoại nhưng người bắt máy là em trai anh. Tôi đã nói với người em trai về chuyện tôi quen biết anh và muốn xác nhận có phải tôi đang là người chen chân và gia đình người khác hay không? Em trai anh đã không gọi lại cho tôi như đã hứa mà người gọi là anh, anh thừa nhận và bảo anh trai anh tin tưởng ở anh và tùy anh quyết định cuộc sống của mình. Vậy là tôi đã tin và yêu anh qua những lời anh nói rằng anh không hạnh phúc và cho anh 1 năm, anh sẽ li dị vợ. Nhưng từ khi đó tôi mang trong mình cảm giác tội lỗi và niềm tin tôi dành cho anh không còn trọn vẹn.

Trong thời gian đó tôi đã xin được một công việc bán thời gian ở gần nơi tôi ở. Người quản lý ở đó có ý theo đuổi và tôi đã nghĩ là mình sẽ đón nhận sự đeo đuổi này để quên anh, để rời xa cảm giác tội lỗi đó. Và tôi đã nói với anh chuyện tôi quen người quản lý đó, tôi xin lỗi anh và sẽ không đến với anh như tôi đã hứa. Tôi hiểu lúc đó tôi đã nhẫn tâm với anh và tôi đã thấy có lỗi với anh rất nhiều. Cũng như mọi chuyện tình cảm nếu toan tính thì sẽ nhận được toan tính. Khi tôi nghĩ mình đã lựa chọn thì sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng cho lựa chọn đó, tôi đã không liên lạc với anh nữa và tôi quan tâm và chăm sóc chu đáo cho người quản lý tôi quen. Nhưng trong hơn 1 tháng quen tôi thì anh quản lý cũng kịp quen thêm một cô gái gần nhà ở quê. Sau lần anh về quê anh đèo theo cô gái ấy vào giới thiệu với tôi là bạn anh và anh giúp cô ấy đi nộp hồ sơ xin việc. Cảm thấy đắng cay vì sự thật đó, chúng tôi chia tay và tôi cũng nghỉ việc ở công ty. Một thế giới mù mịt quanh tôi, không niềm tin và hi vọng. Có lẽ do tôi phụ người nên phải nhận lại trái đắng như vậy.

Từ bỏ con đường học lên thạc sỹ một lần sau ngày làm tốt nghiệp và bỏ việc công ty sau gần nửa năm cùng với không tìm được một công việc nào sau đó tôi đã đánh mất niềm tin ở ba mẹ. Tôi biết được điều đó sau một lần trò chuyện với mẹ. Mọi thứ xung quanh như nghẹt thở và u ấm, tôi đã lại lên yahoo và tìm anh nói chuyện. Không như lần trước anh nghe mọi tâm sự của tôi nhưng anh không còn động viên và an ủi nữa và anh cũng như ba mẹ cho tôi biết anh cũng không có niềm tin dành cho tôi nữa. Với tôi thế giới như sụp đổ nhưng tôi chỉ biết trách bản thân mình mà thôi, chính tôi đã lựa chọn thì chính tôi phải nhận lấy những gì lựa chọn đó mang lại. Thất nghiệp, khoản tiền tiết kiệm ba mẹ cho tôi đi xin việc dần hết, niềm tin ba mẹ không còn, niềm tin ở anh ấy không còn và cộng thêm cảm giác tội lỗi do sự phụ tình của tôi với anh, tôi đã đón một cái Tết đắng và u ám tột cùng.

Những ngày đó tôi suy nghĩ và tìm cho mình hướng đi. Mặc cho sự phản đối của ba mẹ, ăn Tết xong tôi đã mang hành trang vỏn vẹn 3 triệu vào Sài Gòn xin việc. Tôi đã đi với niềm tin tôi sẽ lấy lại niềm tin của ba mẹ và ở anh. Tiếp sau đó là gần 3 tháng thất nghiệp, cầm tấm bằng loại Khá trên tay nhưng không một nơi nào nhận vì lý do, chuyên ngành không phù hợp, chưa có kinh nghiệm làm việc nhà máy, không đòi hỏi trình độ Đại học. Tôi đã một mình chạy xe từ SG đi Thủ Dầu Một, Mỹ Xuân, Vũng Tàu và khắp các quận ở SG để đi nộp hồ sơ và phỏng vấn. Nhưng không một nơi nào nhận. Ngay cả những công việc tạm thời như phục vụ bàn hay quầy bánh cũng lắc đầu vì sợ tôi xin được việc sẽ nghỉ và họ lại phải tuyển người khác. Tôi có chút may mắn khi một trung tâm gia sư nhận cho dạy với mức lương 1 triệu 8/tháng. Nhưng với giọng miền Trung tôi đã bị chê là học sinh không hiểu những gì tôi nói nên buộc thôi việc. Khoảng tiền 3 triệu tôi mang theo và 6 trăm nghìn nhận được khi đi dạy, sống trong gần 3 tháng thất nghiệp đất SG với tôi thật sự là một sự khó khăn lớn, nhưng tôi không thể nhận thêm tiền từ ba mẹ hay người bất kỳ người nào. Nhưng khéo co thì ấm, tôi cũng chi tiêu đủ trong thời gian đó.



Tôi mong mọi thứ khép lại, quá khứ sẽ được ngủ yên và tôi sẽ tìm thấy được niềm vui (Ảnh minh họa)

Đến khi tôi tuyệt vọng nhất thì một công ty thương mại nhận tôi vào làm sale. Khi đó niềm vui với tôi không thể tả được, tôi đã có một công việc, một công việc thật sự. Trong thời gian xin việc khó khăn đó, tôi đã liên lạc với anh, anh là người đã thành đạt ở nơi này. Với tôi khi đó nếu nhận được sự động viên của anh như ngày đầu quen biết thì sẽ là động lực rất lớn với tôi. Nhưng như anh nói với tôi khi chúng tôi nói chuyện lại, anh đã đánh mất niềm tin ở tôi và với anh thật khó để lấy lại. Tôi cứ nghĩ mình cố gắng xin việc và sống tốt thì anh sẽ thay đổi suy nghĩ. Và tôi luôn ở cạnh anh khi anh gọi tôi, tôi nghĩ mình sẽ bù đắp lại những đau khổ tôi mang đến cho anh khi trước. Nhưng thật đắng cay khi anh nói “anh đã từng yêu em”, “anh đến với em chỉ vì tình dục”... tôi chẳng biết phải làm gì lúc đó, chỉ biết là khi trời sáng thì chiếc gối cũng đã ướt đẫm nước mắt. Thế nhưng tôi đã yêu anh thật sự, tình yêu tội lỗi và không lối thoát. Tôi chỉ cầu mong đó không phải sự thật và vẫn nuôi hi vọng về tình yêu với anh.

Khi tôi đi làm, tôi đã vùi đầu vào học tập sản phẩm và cách làm việc, gặp những người bà con lâu không liên lạc để quên anh, để không nghĩ đến anh nữa. Nhưng chỉ 25 ngày tôi đã thất bại, tôi lại liên lạc với anh khi đọc tin nhắn anh hỏi thăm tôi. Lại nhen nhóm hi vọng, lại chạy đến với anh khi anh gọi, nhưng tôi đã chẳng vui vẻ gì sau khi gặp anh về. Những cái ôm hờ hững, anh chỉ cần tôi để anh được giải tỏa mà thôi, anh nào có hiểu những cảm giác của tôi. Sau 1 năm như lời anh nói trước đây, anh vẫn chưa li dị và mọi chuyện không có gì thay đổi ở anh. Tôi thấy mình đã đi đến đoạn đường lầy lội nhất, bản thân mình dơ bẩn và đáng khinh bỉ. Tôi muốn dừng lại, muốn chấm dứt mối quan hệ này, nhưng tôi vẫn chưa làm được khi hằng ngày vẫn nhớ anh, nhớ những kỷ niệm ngày đầu gặp nhau.

Những dòng tâm sự tôi gửi tới anh hi vọng anh hiểu thì với anh chỉ là ‘em ồn ào quá’. Vô tâm, lạnh lùng và hờ hững, anh đã không còn là anh của ngày đầu tôi gặp nữa. Và tôi cũng không còn là cô gái hay cười nói vui vẻ ngày nào nữa. Tôi đã thành một người đàn bà, một kẻ đáng khinh nhất. Một kẻ đáng khinh và không đáng nhận được bất kỳ sự yêu thương nào nữa.

Công việc sale cũng không dễ dàng gì với một cô gái tỉnh lẻ như tôi ở đất SG này, trong công ty đồng nghiệp không thân thiện, cạnh tranh, giành giật nhau ngay chính văn phòng của mình, chỉ chờ mình có thiếu sót nào là có chuyện bới móc. Ra ngoài gặp khách hàng, mỗi người một kiểu. Cũng có người thân thiện, ngay thẳng, tốt bụng và nhiệt tình, nhưng cũng có người cơ hội, hợm hĩnh và mánh khóe. Tôi đã thật sự mệt mỏi khi đến công ty phải đề phòng từ mọi phía, khi ra ngoài gặp khách hàng phải tìm mọi cách chối từ những lời gạ gẫm, tán tỉnh.

Có lẽ vẫn còn may mắn với tôi khi gặp chị, một người cũng làm sale nhưng phong thái nhã nhặn và hiền tính. Tôi đã xin nghỉ việc ở công ty và qua chỗ chị làm. Mặc dù ngoài kia vẫn có những khó khăn, nguy hiểm rình rập nhưng tôi đã có cảm giác an tâm và nhẹ lòng hơn khi là đồng nghiệp của chị. Chị chỉ bảo tôi từ cách ăn nói với khách hàng, trình bày bảng thông tin và cách đối xử với đồng nghiệp sao cho mọi người thoải mái nhất.

Tôi mong mọi thứ khép lại, quá khứ sẽ được ngủ yên và tôi sẽ tìm thấy được niềm vui trong công việc cũng như trong học tập. Hi vọng nơi quê nhà ba mẹ sẽ lại tin tôi như khi còn bé.

Khi vợ ham của lạ

Khi vợ đi ngoại tình ,hôm đó tôi chờ vợ tôi lên giường và tôi quay người sang và kéo mạnh chiếc áo cô ấy đang mặc... nhưng rồi, tôi sững người lại khi nhìn thấy những vết cắn bầm đỏ trên đôi gò bồng đào của vợ mình.


Tôi là một kiến trúc sư, vợ tôi là một nhân viên kế toán của một công ty sữa. Cuộc sống gia đình không phải giầu có nhưng với mức lương hai vợ chồng kiếm được hàng tháng cũng dư giả và nuôi con ăn học.

Cuộc sống của chúng tôi vốn rất hạnh phúc... khi tôi luôn là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, còn vợ tôi cũng biết vun vén cho hạnh phúc của mái ấm bé nhỏ này.

Thế rồi, tầm ba tháng đổ lại đây, tôi nhận thấy có những thay đổi rất lạ ở vợ mình. Cô ấy thường về nhà muộn hơn ngày trước, những bữa cơm giờ đây toàn thức ăn mua sẵn, không còn những món vợ tôi tự tay vào bếp làm thơm nức và nóng hổi như trước đây nữa... Rồi lời ăn tiếng nói, khi thì gắt gỏng ầm ĩ, khi thì nhẹ nhàng, nũng nịu như một đứa trẻ...

Nhưng thay đổi đến mức "báo động" là khi tôi thấy tầm 9 giờ tối, vợ tôi lại mang quần áo và điện thoại vào nhà tắm để thay đồ, rồi thi thoảng lại có tin nhắn đến, cô ấy giấu diếm tôi đọc xong rồi xóa vội đi... và điều đáng buồn nhất là cô ấy không hứng thú với chuyện chăn gối như trước đây nữa. Mỗi lần tôi đòi hỏi, cô ấy lại bình thản "trả nợ" như bổn phận và trách nhiệm, chứ không còn những khao khát, ham muốn của một người phụ nữ vốn có "nhu cầu" cao như trước đây nữa.

Khi vợ ham của lạ

Sau mỗi lần tan sở, vợ tôi và tên trưởng phòng kia lại kéo nhau vào nhà nghỉ 

Tôi gặng hỏi cô ấy về những lý do "Vì sao em hay đi làm về muộn"; "Em hay nhắn tin với ai mỗi tối" hay "Tại sao lúc tắm, em lại mang điện thoại vào nhà tắm để làm gì?"... thì cô ấy bảo tôi tọc mạch và nói"Lương em cao hơn thì đòi hỏi em phải có trách nhiệm nhiều hơn với công ty" ; "Em lên chức dĩ nhiên là có nhiều việc phải làm hơn sau giờ hành chính" và "Em cầm điện thoại vào nhà tắm lỡ có đồng nghiệp gọi còn kịp trả lời họ"... "Giờ đây, em đâu phải là nhân viên kế toán bình thường như trước kia nữa nên cuộc sống của em cũng có nhiều thay đổi như thế là chuyện thường mà". Thấy vợ giải thích cũng có lý nên tôi không hỏi thêm điều gì nữa... nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hoài nghi, lo lắng.

Một hôm, khi vợ đang tắm thì tôi đang định vào nhà tắm để lấy chiếc kính bỏ quên trên giá gương. Khi tôi chuẩn bị mở cửa vào thì bất ngờ nghe thấy tiếng của cô ấy. "Chẳng nhẽ cô ấy lại nói chuyện một mình?"... tôi tò mò nên áp sát tai vào nhà tắm để nghe cho rõ hơn "Ngày mai không được đâu anh ạ! Dạo này chồng em hay hỏi em tại sao về muộn... Nếu cứ như thế này, em sợ anh ấy sẽ biết mất"... "Thôi anh ạ! Để ít hôm nữa, anh em mình đi đâu đó xa xa tí, chứ ở gần tai mách vạch rừng, có ai biết được thì không hay đâu"... Lúc ấy, tôi chỉ muốn xông vào cho cô ấy vài cái bạt tai... nhưng rồi, lý trí thôi thúc tôi không được làm như vậy. Và tôi quyết định sẽ làm mọi chuyện cho ra nhẽ...

Thứ 7 tuần sau, cô ấy bảo tôi "Chiều nay em phải ở lại cơ quan làm thêm. Anh ở nhà chăm sóc con và ăn uống cho cẩn thận nhé! Nếu tối em về muộn không nấu cơm được thì anh ra ngoài phố ăn tạm cái gì nha!". Tôi vẫn giả vờ vui vẻ: "Em cứ đi đi. Để anh ở nhà trông con cho. Em cứ làm tốt công việc của mình đi nhé, không phải lo cho anh và con đâu".

Vợ đi tầm 10 phút, tôi cũng ôm con về nhà mẹ đẻ nhờ mẹ trông, rồi tôi lao xe đến cơ quan cô ấy để "thăm dò tình hình".

Tôi ngồi ở quán trà đá gần kề công ty vợ tôi đang làm việc. Đang nhâm nhi ngụm trà thì có vài anh bạn kề bên đang nói chuyện với nhau rất rôm rả. Họ nói hết chuyện lương lậu ở cơ quan, đến chuyện gia đình ông Sếp này có đứa con gái xinh, ông sếp kia có đứa con trai nghiện... rồi đột nhiên, tôi tối sầm mặt mày khi nghe họ kháo nhau: "Lão Tuấn nhìn thế mà ghê thật. Dạo này lão ta lại cặp kè với con Hiền kế toán đó. Sau mỗi lần tan sở, anh ả lại đèo nhau vi vu đâu đó... và họ ở đâu thì chỉ có trời biết, đất biết, họ biết và cái ga trải giường biết". Nói xong rồi cả ba người đàn ông đó cùng phá lên cười và vỗ đùi đen đét.

Tôi giận dữ cáu tiết. Thật không ngờ khi cô vợ "đảm đang", "ngoan hiền", "nết na" của tôi bây giờ lại trở thành câu chuyện phiếm cho mấy ông bạn đồng nghiệp ở quán trà đá này. Cô ấy đâu biết được, đấy là nỗi sỉ nhục lớn nhất của một thằng đàn ông như tôi? Cũng may, họ không biết tôi là chồng "cái Hiền" đồng nghiệp của họ, không thì tôi chỉ có đường chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.

Khi vợ ham của lạ
Chẳng nhẽ, tôi lại để cô ấy bơ vơ giữa cuộc sống này sao? (Ảnh minh họa)

Tầm 11h trưa, vợ tôi bắt đầu leo lên xe ông Tuấn trưởng phòng "đi họp". Tôi phóng xe theo khoảng 30 phút thì họ đỗ lại trước cổng một nhà nghỉ sang trọng. "Biết địch, biết ta... tối nay mọi chuyện sẽ rõ" -Tôi tự nhủ và không quên lấy điện thoại ghi lại cho vợ mình những "khoảnh khắc đáng nhớ" này.

Tối. 11h cô ấy bắt đầu về với bộ dạng rất mệt mỏi. Khi cô ấy hỏi "con ở đâu?", tôi vẫn ngọt ngào trả lời"Hôm nay cuối tuần, anh muốn chúng mình vui vẻ một hôm nên đã gửi con cho mẹ rồi". Cô ấy cười nhạt "Em mệt lắm! Để mai nhé!".

Khi vợ tôi tắm rửa xong, tôi đã đợi sẵn cô ấy trên giường. Tôi vẫn đóng vai một người chồng đang khao khát được "yêu"... nhưng thật ra, tôi chỉ muốn biết xem vợ "đối đãi" với mình như thế nào.

Khi cô ấy vừa lên giường, tôi đã quay sang ôm chầm lấy cô ấy và lấy tay kéo mạnh chiếc áo ngủ cô ấy đang mang trên người... nhưng rồi, tôi như chết đứng khi nhìn thấy những vết cắn bầm đỏ xung quanh ngực cô ấy. Bằng chứng ở đó, chẳng thể nào chối cãi, cộng với những hình ảnh lúc trưa đã được tôi ghi trong điện thoại, cô ấy cúi mặt khóc nức nở và rối rít xin tôi tha thứ...

Từ trước đến nay, tôi vốn rất ghét phụ nữ ngoại tình... vậy mà không ngờ, tôi lại lấy phải một cô vợ "ham của lạ" như thế này. Vợ chồng bao năm gắn bó, san sẻ với nhau bao vất vả, lo toan... vậy mà cuối cùng cũng bị người vợ mình yêu thương nhất phản bội. Thử hỏi xem, còn gì đau đớn hơn nữa không?

Trách nhiệm chồng vợ, con cái, tình nghĩa vợ chồng, nội ngoại, tôi không muốn bỏ rơi cô ấy... vì chúng tôi đã từng có những ngày tháng mặn nồng bên nhau, cùng buồn vui chia sẻ trong cuộc sống. Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống chồng vợ như thế này thì liệu tôi có được hạnh phúc không?... Vết bầm đỏ trên ngực cô ấy rồi sẽ lành... những nỗi đau, sự ám ảnh trong tôi sẽ không bao giờ xóa được.

Tôi thật sự rất thất vọng về vợ mình... nhưng chẳng nhẽ, tôi lại để cô ấy bơ vơ giữa cuộc sống này? Và cả đứa con nhỏ 2 tuổi của tôi nữa? Nó không thể sống thiếu tình thương của cả bố và mẹ...

Tôi biết làm sao đây với hạnh phúc gia đình đang trên đà của sự đổ vỡ?





Phát hiện người yêu tôi vẫn còn ngủ với tình cũ


Tôi vô tình phát hiện được người yêu tôi nói nói dối tôi để qua đêm với người tình cũ.
Trước đây, tôi đã từng có một mối tình rất đẹp từ năm học thứ nhất đại học. Mối tình đó kéo dài suốt 5 năm, cho đến khi hai đứa ra trường và đã có công việc ổn định. Thế nhưng, khi tình cảm hai đứa đang nồng thắm và chuẩn bị nghĩ đến chuyện hôn nhân thì chúng tôi nhận được sự phản đối kịch liệt từ gia đình em.

Em rất yêu tôi và đã dâng hiến cho tôi tất cả từ khi hai đứa còn học năm hai đại học. Chúng tôi hứa với nhau sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, chông gai trước mắt để được chung sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng khi tôi đến xin phép gia đình em để hỏi chuyện cưới xin thì bố mẹ em một mực phản đối và nói những lời xúc phạm tôi.

Kể từ lần gặp mặt không mấy tốt đẹp đó đã khiến tình cảm của chúng tôi rạn nứt dần. Thật lòng, tôi rất thương và yêu em… nhưng nghĩ đến những lời nói đay nghiến, khó chịu từ bố mẹ em, tôi không còn niềm tin để tiếp tục tình yêu đó nữa.

Buổi nói chuyện cuối cùng giữa tôi và em ngập tràn trong nỗi tuyệt vọng và những giọt nước mắt. Em đã khóc rất nhiều và nói với tôi rằng: “Nếu sau này anh có yêu một người con gái khác như em đã từng yêu anh, đã từng dành trọn tất cả cho anh… thì em mong anh hãy bỏ qua tất cả quá khứ của cô ấy. Được như vậy là anh đã nhớ đến em và yêu em rồi”.

Phát hiện người yêu tôi vẫn còn ngủ với tình cũ

Sau một năm chia tay nhau, chúng tôi không còn gặp nhau nữa, cũng không chủ động liên lạc với nhau. Và chẳng bao lâu sau đó, tôi yêu một người con gái khác. Cô ấy cũng đã từng thất bại trong tình yêu như… và cô ấy cũng giống như hoàn cảnh với người cũ của tôi, là đã từng dâng hiến cái ngàn vàng cho mối tình đầu tiên.
Dù rất buồn khi cô ấy không còn trong trắng nhưng tôi luôn nhớ đến câu nói của em ngày xưa: “Em mong anh hãy bỏ qua tất cả quá khứ của cô ấy” để tự động viên mình rằng, tất cả những gì đã qua, hãy để nó qua đi. Tôi sẽ không bắt cô ấy gợi về quá khứ đau khổ ấy nữa… bởi bây giờ, cô ấy đã là một con người khác và dành trọn vẹn tình yêu cho tôi.
Thế nhưng, người con gái thứ hai đến với tôi lại không giống với những gì tôi mong đợi. Có một lần, tôi tình cờ phát hiện ra đoạn chát khá tình cảm của cô ấy và người yêu cũ. Cũng chính hôm đó, tôi mới biết cô ấy đã nói dối tôi để có được "một đêm tràn ngập hạnh phúc" bên người đàn ông đó.
Tôi thật sự rất sốc khi biết được sự thật ấy… dù tôi không muốn tin đấy là sự thật nhưng những dòng chữ đó vẫn hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi.
Tôi đã suy nghĩ bao ngày nhưng vẫn chưa có được quyết định nào cho mối tình này. Trước đây, tôi đã bỏ qua cho cô ấy về chuyện quá khứ nhưng hiện tại, cô ấy là người yêu tôi, đáng lẽ ra cô ấy phải ý thức được điều đó. Ấy vậy mà khi ở bên tôi rồi, cô ấy vẫn lén lút qua lại với người cũ và còn làm chuyện ấyvới anh ta nữa?
Tại sao khi yêu tôi rồi mà tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy? Khi nhớ đến câu nói của người yêu cũ, tôi cũng muốn cho qua tất cả… nhưng nghĩ đến chuyện mình bị phản bội sau lưng, tôi lại không thể nào chấp nhận được.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Bây giờ tôi phải làm sao? Liệu tôi có nên coi chuyện đó như không hề hay biết và bỏ qua cho cô ấy? Hay nên từ bỏ người con gái dối trá, phản bội này này để tìm cho mình tình yêu mới?
Tôi rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn!

Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Gần vợ nhưng vẫn nhớ tới chị vợ


Nhưng năm qua sống thử cùng người cũ luôn nồng nhiệt và chủ động, còn vợ tôi lại rất dịu dàng và hơi thụ động

Tôi học ở Úc sau đó lưu lại làm việc 6 năm. Trong quãng thời gian ở đó, tôi yêu một cô gái Việt rất xinh đẹp. Chúng tôi đã dọn về chung sống cùng nhau suốt 3 năm, đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời tôi. Nhưng rồi, có lẽ do cuộc sống quá dễ dãi, việc “sống thử" của chúng tôi cũng đi đến kết quả không tốt đẹp, cô ấy phản bội tôi và chúng tôi chia tay.

Thất vọng một cuộc tình, tôi về nước còn cô ấy ở lại.
Hai năm sau, tại quê nhà tôi đã gặp một cô gái khác, nàng cũng đẹp và có đôi mắt như làn thu ba khiến trái tim tôi lại thêm một lần nổi sóng. Lần này, tôi yêu hết sức nghiêm túc và chờ đợi cho đến ngày kết hôn, nàng sẽ trao cho tôi tất cả niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Hạnh phúc sau hơn một năm vun vén thật ngọt ngào. Đêm tân hôn diễn ra hoàn hảo như ý muốn. Tôi là người đàn ông từng trải và chút chút kinh nghiệm với “chuyện ấy” cho nên tôi đã làm cho nàng hết sức hài lòng ngay đêm đầu tiên. Tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và nồng nhiệt từ thân thể nàng, từ cái vuốt ve êm dịu của nàng. Chính nàng đã làm cho tôi quên hết quá khứ và thấy cuộc đời tươi mới thăng hoa trở lại.

Ngày tháng hạnh phúc thấm thoát trôi đi, tôi ước mình mãi cùng nàng ở tuổi thanh xuân để mà yêu nhau từ kiếp này qua kiếp khác.

Thế rồi, một hôm nàng báo tin vui, ánh mắt lấp lánh những giọt nước trong veo: “Anh ơi, em đã tìm thấy chị gái mất tích của mình rồi”. Nàng hấp tấp đưa tôi về bên nhà để gặp người ấy. Tôi choáng váng bởi không ai khác, đó chính là tình cũ của tôi, người đã cho tôi những ngày tháng thăng hoa và rời bỏ tôi nơi xứ người. Bây giờ, cô ấy là chị vợ tôi. Giờ tôi mới hiểu vì sao khi gặp vợ tôi bây giờ, tôi đã lập tức yêu cô ấy, đó là đôi mắt và làn thu ba của hai người rất giống nhau.

Chúng tôi ngượng ngùng chào hỏi, coi như không quen biết nhau, tôi cảm thấy vô cùng bất an. Từ giờ cô ấy sẽ về Việt Nam sống và chúng tôi sẽ phải đối mặt với nhau thường xuyên.

Đêm hôm ấy, ký ức lại trở về trong tôi, khi tôi “yêu” vợ, tôi đã không thể tập trung được mà hình ảnh người cũ luôn hiện ra rất rõ nét. Cô ấy chủ động và nồng nhiệt trong suốt 3 năm chúng tôi chung sống. Còn vợ tôi, chính là em gái của cô ấy thì ngược lại, rất dịu dàng, hơi thụ động một chút nhưng lại biết cách thể hiện cảm nhận của bản thân khiến tôi luôn thấy mình là người hùng trong chốn phòng the.

Không hiểu vì đâu, những ý nghĩ lộn xộn ấy đột nhiên chiếm hữu lấy tâm trí tôi khiến tôi vô cùng rối loạn, đôi lúc tôi không thể phân biệt được đâu là thân thể, hơi ấm, vẻ quến rũ của người mới, đâu là người cũ. Đôi lúc tôi thấy ánh mắt của chị nàng nhìn tôi như ngọn lửa đam mê, rồi bỗng chốc lại thấy ánh mắt của nàng nhìn tôi rất đỗi dịu dàng.

Gần vợ nhưng vẫn nhớ tới chị vợ

Tôi tự chất vấn lòng mình liệu có phải tôi vẫn còn yêu người cũ 

Trong những đêm chúng tôi “yêu”, nàng vẫn thỏa mãn, còn tôi thì cũng thẳng hoa, nhưng thực sự tôi cảm thấy như đang đi vào ngõ cụt. Để đưa nàng lên đỉnh tôi phải cố gắng một cách mệt mỏi.

Rồi một hôm, chị vợ - tình cũ sang nhà tìm vợ tôi nhưng nàng lại đi vắng. Tự nhiên nước mắt cô ấy bỗng tuôn trào, cô ấy gục vào vai tôi khóc nức nở và nói những lời xin lỗi rằng trong lòng cô ấy chỉ có tôi, chỉ vì một phút lầm lỡ mà đánh mất đi tình cảm thiêng liêng.

Tôi biết cô ấy không có ý định níu kéo, chỉ là nói ra cho vơi bớt nỗi niềm. Tôi để cô ấy trong vòng tay mình, cảm thương người cũ. Bỗng cô ấy kéo tôi vào phòng và lao vào vòng tay tôi bằng tất cả sự đam mê cháy bỏng đến mức tôi không thể kiểm soát được mình. Tôi đã “yêu” cô ấy ngấu nghiến, thèm khát.

Cô ấy rời đi, tôi tự tát vào mặt mình hy vọng chuyện vừa qua chỉ là giấc mộng.

Tôi tự chất vấn lòng mình liệu có phải tôi vẫn còn yêu người cũ, nhưng câu trả lời là không, tất cả chỉ còn là những ký ức đáng phải quên đi. Chỉ có điều, hai người đàn bà này quá giống nhau khiến tôi không thể không có cảm giác quen thuộc, và những điều còn thiếu ở vợ tôi tôi lại tìm thấy ở người tình cũ.
Giữa tôi và chị vợ dường như ngầm hiểu rằng những điều riêng tư phải giữ lại trong lòng. Nhưng cảm giác tồi tệ lập tức xâm lấn cõi lòng tôi, tôi đã làm một điều đáng khinh với chính bản thân mình và làm tổn thương những người tôi yêu. Điều đó ngày càng gây áp lực lên cảm xúc của tôi mỗi khi ân ái.

Tôi không biết bản thân mình giờ đây muốn gì, khao khát điều gì nữa. Liệu có thể tìm lại cảm giác dịu dàng bình yên như cũ với vợ mình.

Melody68@gmail.com

Theo một nghiên cứu, bộ não đàn ông được cấu tạo để đặt ham muốn tình dục lên vị trí cao nhất trong danh sách ưu tiên. Vùng “ham muốn tình dục” trên não họ rộng hơn 2,5 lần so với vùng tương ứng trên não đàn bà. Lượng testosterone lưu thông trong các mạch máu não đàn ông cao hơn 10-15 lần phụ nữ. Hiển nhiên là, đàn ông luôn ở tư thế sẵn sàng cho mọi gần gũi thể xác.

Trong khi đó, người phụ nữ “chủ động” trong chuyện “yêu” thường hấp dẫn và khiến đàn ông khó quên hơn so với người phụ nữ dịu dàng e ấp theo kiểu truyền thống.

Tình huống gặp lại tình cũ với mối quan hệ không được thoải mái cho lắm khiến anh tạm thời khó chấp nhận. Sau đó, ấn tượng về sự nồng nhiệt của người cũ đã kích thích anh, cộng với thời gian chung sống khá dài là 3 năm nên anh lập tức bị ám ảnh, nhớ nhung những cảm giác ấy.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể kiểm soát được trong trường hợp tương tự. Suy cho cùng, điều quan trọng nhất là anh có thể tự trả lời được câu hỏi: Anh thực sự yêu ai?

Với hai người đàn bà anh đều có đam mê thể xác như nhau, ai có được tình yêu, người đó chiếm ưu thế hơn. Đừng vội “thú tội” với nàng, hãy cho bản thân mình thêm chút thời gian để vượt qua tình huống khó khăn này. Với tình yêu thật sự và một đám cưới hợp pháp, anh sẽ tìm lại được cảm xúc của chính mình để tiếp tục xây dựng hạnh phúc.

Năm bên vợ mà tôi cữ nhớ về em


Tôi đã không giấu được sự ghen tuông khó chịu khi nghe tin em sắp lấy chồng.

Tôi đã lập gia đình được 2 năm nay. Vợ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi và chúng tôi đã có với nhau một cô con gái nhỏ xinh xắn, dễ thương. Cuộc sống gia đình chúng tôi ai nhìn vào cũng thầm ghen tị… nhưng tận sâu trong trái tim tôi là một vết thương khó có thể lành nguyên được.

Vào khoảng tháng 3/2011, tôi mới chuyển công tác về cơ quan mới. Vào thời khắc đó, tôi là gặp em, hình ảnh người con gái đã in sâu vào trái tim tôi đến tận bây giờ. Lúc đó, tôi chưa lập gia đình và đang là gã trai độc thân. Tôi gặp em như một định mệnh và từ đó, tôi biết rằng trái tim tôi đã thuộc về em.

Em là một người con gái nhỏ nhắn, cao ráo, dễ thương và gương mặt đẹp như một tiên nữ. Từng lời em nói nghe sao ngọt ngào, đáng yêu quá! Và mỗi ngày đi làm, được nhìn thấy em, nghe giọng nói trong trẻo của em là tôi quên hết mọi mệt mỏi, áp lực trong công việc, cuộc sống.

Trước thời gian tôi biết em một năm thì tôi cũng đã gặp gỡ với người con gái khác… và cũng là vợ tôi hiện tại. Dù yêu em nhưng tôi không đủ can đảm để thộ lộ tình yêu của mình. Và cho đến tháng 11/2011 thì tôi quyết định lập gia đình với người con gái tôi quen trước đó. Cuộc sống vợ chồng tôi vẫn êm đềm và mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Nhưng trong trái tim mình, tôi biết mình vẫn dành tình cảm cho người con gái sau này nhiều hơn.

Hằng đêm nằm ngủ bên vợ và cô con gái yêu, tôi vẫn luôn nhớ đến hình ảnh em, vẫn hình dung ra khuôn mặt hiền từ, nụ cười tươi rói, rạng ngời của em. Những lúc tỉnh dậy sau giấc mơ đó, tôi chỉ ao ước: Nếu như thời gian có quay trở lại thì chắc hẳn, tôi sẽ không bao giờ để mất em.

Năm bên vợ mà tôi cữ nhớ về em

Nếu thời gian có quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ để mất em 

Hai vợ chồng tôi đều đã có công việc ổn định, lương và thu nhập hàng tháng cũng đều đều như những cán bộ công nhân viên nhà nước khác. Cuộc sống vợ chồng tôi cũng khá sung túc, gia đình luôn hạnh phúc, yên ấm. Thế nhưng có lẽ rằng, trong con người ai cũng có lòng tham và sự ích kỷ riêng của bản thân, đã có cái này rồi lại muốn có được cái khác và càng ngày càng nhiều hơn nữa. Cũng như tôi vậy, dù đã có vợ đẹp, con ngoan nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng khao khát có được em - một người con gái tôi vô cùng yêu thương.

Đến khoảng tháng 3 vừa qua, đột nhiên em xin cơ quan nghỉ phép ba ngày “về quê có việc”. Sáng hôm đó tôi đi làm bình thường nhưng không thấy em đến cơ quan như thường lệ. Tôi đang lo lắng không biết em có bị ốm hay có chuyện gì xảy ra không. Nhưng khi nghe mọi người nói em về quê có việc, tôi linh cảm ngay đến việc em về quê làm lễ đính hôn. Và đúng như những gì tôi nghĩ, khi tôi nhắn tin: “Chúc mừng hạnh phúc em nhé!” thì em đã nhanh chóng nhắn lại: “Em cảm ơn anh nhiều”. Dòng tin nhắn của em như những nhát dao đâm sâu vào trái tim đang bị tổn thương của tôi.

Suốt mấy tháng này, tôi không thể nào có được giấc ngủ ngon mỗi khi nghĩ đến cảnh em sẽ hạnh phúc bên người con trai khác. Và càng đau buồn hơn khi biết rằng, đến tháng 11 năm nay, em sẽ tổ chức đám cưới cùng chàng trai ấy.

Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn mong em được hạnh phúc bên gia đình. Nhưng cứ nghĩ đến nụ cười, ánh mắt, gương mặt và giọng nói ấm áp của em đã dành riêng cho người khác, tôi không kìm được sự ghen tuông và buồn bã.

Tôi biết mình là kẻ tham lam khi đã có gia đình nhưng vẫn mơ tưởng đến người con gái khác… nhưng tôi thực sự không thể nào thoát ra khỏi những suy nghĩ về người con gái tôi thầm yêu trộm nhớ trong suốt 2 năm qua!