Đại học liệu có phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công

Đại học không chỉ là con đường duy nhất để thành công. Có thể với một số người đại học là con đường hiển nhiên phải đi qua nhưng với một số những người khác thì còn rất nhiều con đường khác dẫn đến thành công mà không nhất thiêt phải vào Đại học.

Triết lý sống của mình là việc gì thì cũng luôn nhìn vào hai mặt của nó. Và đó là cách mình nhìn nhận đối với kì thi Đại học sắp tới. Có 2 kết quả: Một là đỗ Đại học. Khả năng đỗ Đại học của mình cũng không cao lắm, chỉ khoảng 50%, và kể cả có trượt Đại học, mình cũng không phải sợ vì mình sẽ học Trung cấp và đó là điều chắc chắn. Hai là trượt Đại học, tất nhiên là cũng tầm 50%. Mình không hề chui đầu vào sách vở, học ngày học đêm hay "xé sách ra ăn để kiến thức chui vào người" như các bạn khác. Mình không có ý chê bai hay khinh thường các bạn ấy, ngược lại mình còn rất ngưỡng mộ các bạn vì có ý chí học tập và định hướng tương lai tốt. Nhưng với mình, học một cách vừa đủ, đi học thêm thì vẫn đi, học bài thì vẫn học bài, chỉ là mình không dành nhiều thời gian như các bạn, có khi chưa đến nửa số thời gian học các bạn khác.

Ôn thi Đại học như chơi vậy, ngồi lướt web, chơi game, xem phim... như bình thường. Để nói thật thì mình muốn trượt Đại học hơn. Và các bạn đừng nghĩ bố mẹ mình thoải mái, nếu mình trượt Đại học thì bố mẹ mình sẽ giết chết luôn, không đùa đâu mà giết thật. Mình có một người chị và chị ấy đã trượt Đại học. Thế nên mình đã được chứng kiến hết tâm trạng của một người trượt Đại học là như thế nào. Chán nản, buồn bã, bị bố mẹ mắng chửi, và có lúc đã nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng chị ấy đã đứng lên và giờ đây đã có cuộc sống cho riêng mình. Và bây giờ đã đến lượt mình.


Khi cầm tờ giấy đăng kí Đại học, mình đã rất sợ hãi. Không phải vì không biết chọn trường gì mà vì mình không thể chọn trường mà mình mong muốn. Mình đã thẳng thắn nói mình muốn học trường gì, nhưng bố mẹ chỉ cười và nói rằng: "Ra chẳng có việc làm đâu". Và thế là bố mẹ mình đã tự ý đăng kí trường cho mình, và mình cũng không nói gì, vì tin vào bố mẹ.

Nhưng khi kì thi Đại Học càng đến gần, mình nhận ra rằng để cho bố mẹ quyết định cho mình là một điều sai lầm. Nhưng giờ thì đã quá muộn, trường thì cũng đã đăng kí rồi. Mình tự an ủi bản thân: "Thôi học 4 năm cho xong đi rồi ra trường mình có thể làm mọi điều mình muốn". Nhưng khi đọc bài của mấy anh chị ra trường nói rằng: "Đã quá mệt mỏi theo đuổi giấc mơ, muốn nhanh chóng một cuộc sống ổn định", mình lại rất sợ hãi, liệu tương lai của mình có giống như anh chị kia? Thế nên mình nghĩ rằng mình muốn trượt Đại học và năm sau thi lại trường mình muốn.

Khi mình kể với bạn bè, bọn bạn bảo: "Mày ngu thế, không thương bố mẹ à?", "Ra có việc làm ổn định hay mày thích làm bụi đời?", "Đỗ đại học đi cho bố mẹ vui lòng"... Thi là để cho bố mẹ, sống thế nào cho bố mẹ hài lòng? Mình thấy điều đó thật sai lầm. Cuộc sống là do chính mình quyết định, tại sao phải sống vì người khác? Mình có một ước mơ của riêng mình, nhưng nếu học trường mà bố mẹ mình mong muốn, mình sẽ phải ở nội trú và sẽ không được theo đuổi giấc mơ của mình một cách trọn vẹn. Mặc dù là rất khó khăn, nhưng mình vẫn muốn trượt Đại học hơn.

Tất nhiên một phần mình vẫn muốn đỗ đại học. Làm bố mẹ vui lòng, có cơ hội có công việc ổn định..., ai mà không thích. Nhưng không được làm những điều mình muốn thì thật đáng sợ. Rồi mình sợ một ngày mình sẽ nhụt chí, không còn sức lực theo đuổi điều mình muốn, trở thành một con người máy của xã hội và sống quãng đời còn lại chỉ để chờ chết.


Lý do mình viết bài này không phải để xin lời khuyên hay thăm dò ý kiến ở mục bình luận. Dù cuộc sống có rẽ theo hướng nào, mình cũng luôn biết mình sẽ đi về đâu. Mình viết bài này để chứng minh rằng việc trượt Đại học không phải là điều tồi tệ. Vì thế, các bạn đừng sợ và hoảng loạn như vậy. Chúng ta không bao giờ biết cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, nhưng hãy tin rằng điều gì xảy đến với bạn đều có lý do của nó. Có thể bạn không đỗ Đại học, nhưng bạn lại có thể trở thành tỷ phú hay diễn viên điện ảnh... Điều mình muốn nói là hãy thực sự theo đuổi những gì bạn tin tưởng, đừng để người khác làm bạn nghĩ khác. Mặc dù các bạn có thể nghĩ rằng việc mình cố tình (hay vô tình) trượt Đại học là một điều ngu ngốc, nhưng mình thực sự tin rằng mình tốt đẹp hơn con đường mà bố mẹ mình đã đặt ra và có đủ khả năng để theo đuổi đến cùng điều mình muốn.

Mình viết bài bày còn để động viên những bạn cũng đang chuẩn bị bước vào kì thi căng thẳng. Bạn chỉ thành công nếu bạn tự tin vào chính mình, còn nếu bạn đang lo sợ, thắc mắc hay hoảng loạn vì sợ trượt Đại học, bạn luôn luôn có thể thi lại. Mình biết rằng học lại một năm nữa sẽ rất khổ vì cuộc đời con người rất ngắn, nhưng không ngắn đến vậy đâu. Bạn có thể dùng một năm ấy để định hướng lại cuộc đời mình, tự hỏi rằng mình thực sự muốn những gì và muốn làm gì, luôn luôn nhìn vào sự tích cực. Chúc các bạn thành công.

Thành công hay thất bại tác động thế nào đến bạn


Thành công là niềm vui, thất bại gây nên sự chán nản, tuy nhiên trong cuộc sống thành công hay thất bại luôn giao thoa lẫn nhau và luôn song hành cùng nhau.

Tôi có một anh bạn, sau khi biết mình thi trượt đại học, đã tự tử. Tất cả mọi người thân bên cạnh, cả bạn bè thầy cô đều bàng hoàng. Căn bản không phải vì bởi anh ấy kém cỏi, mà bởi vì anh ấy chịu thua bản thân mình, chịu thua cả những vấp váp đầu đời, chịu thua cả những ánh mắt từ những người khác.

Khi đó, thất bại đã chi phối toàn bộ sinh mệnh. Và thành công đột nhiên chính là điều quyết định việc con người ta có thể sống, còn thất bại lại khiến người ta mất dần lý do để sống. Những nỗi lo ngại về thất bại và thành công lớn dần, để rồi có những cái chết như thế!

Người ta vẫn băn khoăn mọi nỗi thành công hoặc thất bại trong cuộc đời mình. Có người lấy đó làm thành tích, cũng có người lấy đó làm niềm vui, có người lấy đó để tự mãn, cũng có người coi đó chỉ là những niềm vui nhỏ nhặt, để nó không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống.

Thật ra, thành công hay thất bại chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống, chứ không phải giữ vai trò quyết định toàn bộ cuộc sống. Có biết bao thứ quan trọng hơn, chỉ tiếc là thái độ của mọi người dành cho nó khác nhau. Đến độ, nó sắp trở thành chuẩn mực quyết định giá trị con người mất rồi!

Nhưng bạn biết không, chúng ta làm gì có thể sống hai lần? Tại sao chúng ta luôn lãng phí cuộc đời tiêu xài vào cảm giác thắng thua. Thành công hay thất bại âu cũng chỉ là một cái đích để phấn đấu, chứ không phải là cái để bạn sẵn sàng mang tính mạng hay cả cuộc đời để đánh đổi.


Bởi vì sẽ có lúc bạn nhận ra, chúng không phải là toàn bộ cuộc đời mình.

Cuộc đời mỗi người có rất nhiều giá trị, cũng có rất nhiều lý do để bạn sống, và cảm thấy hạnh phúc, chứ không nhất thiết phải mãi chìm đắm trong thành công và thất bại, để rồi bị nó chi phối hoàn toàn.

Bạn không thể vì hôm nay thất bại một lần mà từ bỏ toàn bộ cuộc đời mình, cũng không thể vì thành công đến quá dễ mà tự cho rằng mình hơn người khác. Đừng khiến chúng điều khiển cuộc đời bạn, mà hãy tìm cách điều khiển chúng theo ý mình.

Thành công và thất bại, tưởng như là hai khía cạnh đối lập, nhưng lại luôn song hành cùng nhau. Biết vươn lên sau thất bại chính là một loại thành công, còn sau khi thành công mà dễ dàng buông bỏ thì đó chính là thất bại.

Nhưng, cũng xin đừng vì thế mà lãng phí toàn bộ cuộc sống của mình bởi thành công hay thất bại, cuộc sống có nhiều thứ quý giá hơn nhiều, đâu chỉ có tranh đấu, đâu chỉ có hơn thua. Có người phấn đấu cả đời chỉ để thăng tiến, cũng có người phấn đấu cả đời chỉ để làm được những điều mình thích, hoặc yên lặng, kiên trì tiến gần đến với ước mơ.

Đôi khi chúng ta luôn tự hỏi, hạnh phúc trong cuộc đời mình là gì, nhiều người sẽ trả lời là thành công, là có một người yêu thương mình hết mực, có một gia đình vững chãi để an toàn trở về. Thế nhưng có một đáp án vô cùng giản đơn, hạnh phúc là chỉ cần được sống, và cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Là lúc vấp ngã, đơn giản là biết đứng dậy, lúc đạt được ước mơ thì mỉm cười thanh thản. Lúc được yêu thương thì phải trân trọng yêu thương. Lúc cho đi yêu thương, cũng đừng nghĩ nhiều đến chuyện trả lại. Chỉ cần mọi thứ được nâng lên trân trọng trong tim, sẽ là lúc bạn nhận ra, tất thảy điều cần làm nhất trong đời là gì.


Thành công thì thế nào, thất bại thì đã sao?

Chẳng sao cả, thành công thì tiếp tục phấn đấu để thành công, thất bại thì lấy dũng khí để làm lại. Coi mọi chuyện nhẹ nhàng hơn, không phải cuộc đời sẽ tốt hơn sao?

Thái độ sống quyết định rất nhiều đến tâm trạng khi sống. Chỉ cần cảm thấy sống tốt, như vậy đã là thành công lớn nhất rồi.

Đừng mãi chìm đắm trong nỗi buồn thất bại, cũng đừng sợ người khác cho rằng bạn kém cỏi. Nói với họ rằng, thành công của tôi chỉ là đến muộn hơn mà thôi!

Ai nói với bạn, cuộc đời chỉ cần trải qua một lần thành công, một lần thất bại?

Rất nhiều, thế nên hãy lấy dũng khí để đối diện, đừng trốn tránh, cũng đừng sợ hãi. Đôi ba lần vấp váp, đôi ba lần thất bại, là sẽ có một lần thành công thôi.

Mà thành công khi ấy, còn có giá trị hơn rất nhiều lần. Bạn có dám tin không?