Home » vượt qua
Em không biết mình sẽ giữ được bản thân đến khi nào
Giời đây em không cảm thấy buồn khi anh về muộn nữa đã bao ngày em vật lộn với nỗi đau bi anh phản bội, giờ đây em cảm thấy vui vẻ hơn.
Chồng ạ! Đã biết bao ngày em vật lộn với nỗi dau bị anh phản bội, bị anh coi thường và ngậm ngùi nuôi con gần như một mình. Em thật sự rất mệt mỏi!
Đúng như lời anh nói: “Em hãy ngoại tình đi, em đừng chạy theo anh nữa!”. Em đã khóc ròng rã, stress và suy sụp hoàn toàn. Em tưởng chừng không thể vượt qua được.
Ngày này qua ngày khác em cứ thấp thỏm mỗi lúc anh ra ngoài, anh về muộn, mỗi lúc điện thoại của anh đổ chuông và những lần anh ôm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh dù chỉ 30 giây. Em tủi thân mỗi khi bị anh mắng chửi, chê trách dù lỗi không phải do em gây ra.
Đã có với nhau hai đứa con nhỏ nhưng anh vẫn ham chơi, cờ bạc, gái gú… Anh sống như một gã trai chưa vợ, chưa vướng bận chuyện gia đình. Em đã đi tới tận cùng của nỗi đau. Em những tưởng mình sẽ héo mòn rồi kiệt sức, tưởng như em sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được...
Rồi một ngày đẹp trời, em tự bật dậy, em yêu đời lạ. Em trang điểm, em gặp gỡ bạn bè và em tự cho mình những phút giây thư giãn ở spa thay vì ngồi nghĩ về anh. Em đã tưởng tình yêu dành cho anh quá lớn khiến em phải chấp nhận sống trong bóng tối đợi anh trở về. Vậy mà hôm nay, em đang thấy mình rạng ngời. Mở toang cửa sổ ra, em mới thấy mặt trời đang ngắm nhìn em rạng rỡ. Em xinh tươi trong ánh nắng sớm mai, em tình tứ với mỗi ánh nhìn hướng về mình. Và em đã yêu… người đó không phải anh.
Anh ấy chính là người em thầm thương trộm nhớ suốt những năm tháng học trò. Nếu không vì sự hiểu nhầm, có lẽ em và anh ấy đã đến được với nhau. Sau 10 năm cách biệt, em tình cờ gặp lại anh ấy. Đó là một ngày lang thang trên facebook, thấy anh ấy add nick em trong nhóm học cùng trường. Em chấp nhận. Anh ấy hỏi thăm, em vui vẻ trả lời. Những lời đùa nhau rất tự nhiên. Em bỗng thấy lòng mình xao xuyến.
Bọn em chia sẻ với nhau những album ảnh, những tâm sự chân thành. Như một thói quen, ngày nào cũng vậy, cứ tới giờ đó là cả hai vào mạng, cuốn vào những dòng tin nhắn, những câu chuyện nói mãi không có hồi kết. Thế rồi anh ấy nói có tình cảm với em. Em cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng điều đó không quan trọng mà quan trọng nhất là ở chính em, em đã nhớ, đã mong anh ấy mất rồi.
Tự khi nào anh bỏ ra ngoài, em không còn cồn cào mong ngóng, lo sợ. Tự khi nào anh không điện thoại, nhắn tin, em không thấy buồn nữa. Tự khi nào em bỗng trở nên vui vẻ mỗi khi anh về nhà. Tự khi nào em cất tiếng hát thấy lòng vui sướng. Tự khi nào em biết sắm sửa quần áo cho riêng mình mà không cần nghĩ anh có thích hay không. Những lời khó nghe của anh tự khi nào không còn trong đầu em, không còn làm em nằm khóc thầm mỗi đêm nữa...
Và thay vào đó là hình bóng anh ấy cứ lớn dần trong em. Em trở nên gần gũi, dịu dàng hơn. Em làm tốt việc nhà và chăm sóc các con tốt hơn. Thế đấy, nhưng em mới chỉ dừng lại ở những buổi cà phê và những tin nhắn ngọt ngào. Em không biết mình sẽ giữ được bản thân tới khi nào vì em biết, mình đã có tình cảm với anh ấy.
Nhưng anh ơi! Em hi vọng rằng anh vẫn còn yêu em và hãy giữ em lại trước khi quá muộn!