Home » yêu vội vàng
Em yêu anh một cách vôi vàng
Em đã quá vội vàng yêu anh nhưng anh chỉ cần thỏa mãn bản thân mình, đâu để ý đến cảm giác của em ?
“Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau… trách chi chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời”. Em lặng người ngồi nghe bài hát, như tâm trạng của em lúc này. Khoảng thời gian đầu yêu nhau, em và anh đã từng có những giây phút gắn bó, yêu thương. Vậy mà chỉ sau một năm, em đã bắt đầu nhận ra chúng ta dường như không còn điểm chung.
Trước đây, đám bạn khuyên em, nhắc nhở em không nên yêu anh. Bởi lẽ anh quá nặng hình thức, chỉ quan tâm tới cá nhân mình, không hòa đồng với những người xung quanh… nhưng em đã bỏ ngoài tai những nhận xét của bạn bè. Em lún sâu vào cuộc tình với anh để rồi mới biết đó là vũng lầy thực sự chứ không còn là tình yêu.
Bạn bè dần rời xa em vì em đã vội vàng đến với anh. Anh giữ em như giữ một đồ vật, không để em thất lạc, không để em được có khoảng trời riêng, không để em giao lưu với bạn bè. Anh chỉ coi em là đồ trang trí mang ra khoe với bạn anh, trút giận vào em khi anh không vừa lòng chuyện gì. Bởi anh chỉ cần thỏa mãn bản thân đâu cần để ý đến cảm giác của em?
Ngày sinh nhật cô bạn thân của em, ngày cưới của cô bạn đại học… anh đều từ chối đi với em vì lý do bận việc này việc kia. Thế nhưng lúc anh cần, em luôn phải có mặt đúng giờ, ăn mặc chỉn chu, trang điểm xinh xắn để chờ anh tới đón. Em vứt bỏ những bộ quần áo mà anh không thích, từ bỏ cả phong cách tomboy cá tính để trở về với mái tóc dài, những bộ váy ôm sát người… Yêu anh, em thấy mình không còn là chính mình!
Không giống như những cuộc tình chia tay với nước mắt, với đau thương, em nhận về cho mình sự nhẹ nhõm
Em đã hy sinh tất cả những gì mình có để được yêu anh. Còn anh thì sao? Anh giận em, mắng mỏ em thậm tệ qua điện thoại khi bất chợt nhìn thấy em ngồi sau lưng cậu bạn thân từ thuở mẫu giáo. Ngày lễ tình yêu, anh chỉ gửi cho em một dòng tin nhắn chúc mừng kèm theo lý do "Anh bận đi công tác".Sinh nhật em, anh bất ngờ đi du lịch nước ngoài cùng đồng nghiệp. Dịp lễ 20/10, anh chỉ rủ em đi uống nước trong khi một người bạn thân của anh dẫn theo người yêu đi chọn hoa. Anh nói với em: “Hoa chơi xong là héo, anh thích thứ gì thực dụng”. Nhưng anh đâu có để ý tới nụ cười gượng gạo của em bởi em cũng là con gái, cũng thích hoa, cũng thích được anh yêu chiều, thích làm nũng với anh. Em tủi thân, đau khổ, dằn vặt và cảm thấy cuộc sống dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì đối với em.
Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng em cũng đã tự trả lời cho mình được câu hỏi mà bấy lâu nay em tự lừa dối bản thân. Em muốn được là chính em, được trở về với con người trước đây. Em muốn người yêu em chấp nhận tất cả những gì thuộc về con người em. Ở bên cạnh anh, em thấy áp lực, thấy tình yêu là sự trói buộc chứ không phải là hai con người tự nguyện đến với nhau, đem lại yêu thương cho nhau.
“Mình chia tay anh nhé! Em thấy em không còn là em khi yêu anh. Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc mới.”
Không giống như những cuộc tình chia tay với nước mắt, với đau thương, em nhận về cho mình sự nhẹ nhõm. Bởi em biết, anh không dành cho em. Em cũng biết lúc này, điều gì đối với em là quan trọng nhất, bởi vô tình em đã đánh mất họ khi yêu anh.