Nhưng khi chỉ còn lại tôi và em giữa bốn bức tường nhà nghỉ


Em không màu mè, kiêu sa, rất ân cần và biết cách lắng nghe, em ngọt ngào từ giọng nói tới những cái vuốt ve dọc cơ thể tôi. 

Hà Nội một đêm mùa thu đầy gió và ăm ắp hương hoa sữa càng khiến người ta thèm được quấn quýt bên nhau. Nỗi thèm thuồng ấy ngay lúc này đang chờn vờn trong tâm trí tôi. Tôi thèm được giang tay ôm trọn em vào lòng nhưng biết tìm em nơi đâu giữa thế gian rộng lớn này.

Em không màu mè, kiêu sa, rất ân cần và biết cách lắng nghe, em ngọt ngào từ giọng nói tới những cái vuốt ve dọc cơ thể tôi. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi bị ảm ảnh mãi không thôi. Tôi và em đã hòa vào làm một, em đã từng ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay tôi – nhưng tất cả chỉ là những phút giây ngắn ngủi trong một đêm chuếnh choáng hơi men.

Tôi người đàn ông bị cắm sừng gặp em trong một buồng hát karaoke tối tăm vùng ngoại thành. Khi ấy, tôi chẳng còn gì trong tay, công việc làm ăn đổ bể, vốn liếng mất sạch, cô người yêu sắc sảo, thành đạt một thời cũng bước vội lên xe hoa với gã đàn ông giàu có từng là đối tác làm ăn của tôi. Chán trường, tuyệt vọng, tôi không còn tin vào những điều tốt đẹp tồn tại quanh mình và trở nên căm phẫn tất thảy đàn bà trên đời này.

Những cơn say giúp tôi tạm quên đi hoàn cảnh bi đát của mình vì thế mà tôi uống nhiều rượu bia hơn, lê lết với đám bạn từ bàn nhậu này sang bàn nhậu khác, từ nhà hàng này sang nhà hàng khác. Những nơi tôi đến hầu hết đều nồng nặc hơi men, mùi nước hoa, xà phòng khét lẹt quyện lẫn mùi mồ hôi ở chốn ấy dễ khiến con người ta tưởng tượng đến những cảnh ăn chơi nhày nhụa, chớp nhoáng.

Những cô gái tôi thấy ở đó thật chẳng giống với những quý cô từng tiếp xúc trước đây. Cô nào cũng ăn diện chỉn chu, quần áo toàn những hàng hiệu, nước hoa cũng phải loại xách tay từ nước ngoài về mới chịu dùng. Toàn là những gương mặt quý phái, nhưng tôi không dám chắc tâm hồn các cô có được như vẻ bề ngoài sạch sẽ, thơm tho kia nữa không. Gái ở quán nhậu, nhà hàng thì ngược lại, ít học, lả lơi, có cái gì đó rẻ tiền mà tôi không thể gọi tên chính xác.
Nhưng khi chỉ còn lại tôi và em giữa bốn bức tường nhà nghỉ
Người đời gọi em là gái bao, còn theo thanh niên bây giờ em là người tình một đêm của tôi (Ảnh minh họa)
Và em cũng thế, nhìn qua đúng là ít học, đúng là lả lơi. Chẳng ít học sao phải đi làm tiếp viên nhà hàng, làm kèo làm cột cho chúng tôi vịn trong những buổi ăn chơi được tưới đẫm bằng thứ dung dịch đầy cồn, đầy ga. Còn lả lơi thì đương nhiên, gái nhà hàng mà thục nữ, đoan trang thì chỉ có nước nhừ đòn.

Nhưng khi chỉ còn lại tôi và em giữa bốn bức tường nhà nghỉ, em chẳng giống như những cô gái “yêu nghề” khác. Tôi còn nhớ rõ tiếng mình than thở trong mơ hồ men say bên cạnh em, bàn tay em dịu dàng vỗ về, lời dỗ dành nhẹ nhàng em dành cho tôi...

Em kiên trì nghe hết những lời thở than, những tiếng lòng đau buồn của người đàn ông thất bại nằm chung giường với vẻ mặt bình thản nhưng đầy cảm thông. Giây phút ấy, tôi cảm nhận thấy cuộc đời em cũng phải hứng không ít giông gió.

Như bao gã đàn ông vào nhà nghỉ với gái bao, tôi mải miết làm tình cùng em. Tôi và em hòa vào nhau làm một, em ngọt ngào và ngoan ngoãn đến lạ.

Sáng sớm hôm sau, khi cả hai thức giấc, tôi không quên dúi vào tay em khoản tiền công cho đêm hôm trước. Em nhét lại túi áo ngực của tôi, cười hiền lành và vội vàng bước ra cửa. Tôi sững người vài phút rồi cũng lao ra ngoài đuổi theo tìm em. Đường phố ngoại thành rộng thênh thang nhưng nhiều khúc rẽ quá, em rời khỏi tôi chỉ trong phút chốc.

Người đời gọi em là gái bao, còn theo thanh niên bây giờ em là người tình một đêm của tôi. Tôi không quan tâm em là ai, đã làm gì để duy trì cái cuộc sống buồn tẻ, cơ cực này, chỉ biết rằng em đang ám ảnh tôi từng phút, từng giây. Tôi đặt tên cho nỗi ám ảnh ấy là tình yêu... Người tình một đêm, tôi yêu em mất rồi!


Những cạm bẫy chết người của vũ trường

Vũ trường làm gì có hào hoa, có ngọt ngào. nhưng ngược lại Nó toàn là cạm bẫy...
Tiếng nhạc du dương, ánh đèn mờ ảo, người người mặc hàng hiệu, nói năng nhẹ nhàng, cử chỉ lịch sự, uống rượu Tây, hút thuốc thơm, người phục vụ tận tình, chu đáo... quá quyến rũ teen.

Ngọt ngào đến mê đắm

Hồng Hạnh, 15 tuổi, đang là học sinh PTTH (Hà Nội), mới chập chững ra nhập "nghề chơi" của đội ngũ teen dân chơi đã phát biểu cảm tưởng như thế khi lần đầu tiên được đưa đến vũ trường.

"Nghề chơi" là tiếng nóng của teen dân chơi, được cắt nghĩa là phải biết mọi thứ như: Nói dối cha mẹ để xin tiền; sẵn sàng "dạt vòm" khi cần thiết; biết "xả thân" vì bạn chơi; biết tiêu tiền; biết sex; biết vũ trường, biết sàn nhảy, quán bar; biết máu và khi cần phải có nước mắt ngay…

Hạnh viết: "Mẹ bảo rằng, trẻ em vào sàn nhảy, vũ trường là hư. Mình đi vũ trường, thấy linh lung, huyền ảo lắm. Cảm nhận của mình về nơi này là người đối xử với người thật lịch sự, nhẹ nhàng và thân ái. Ai cũng lặng lẽ làm công việc của mình như để cảm nhận được nhiều hơn tiếng nhạc du dương, trầm bổng.

Chắc chắn, DJ (tức người chuyên biên tập nhạc cho các sàn nhảy, quán bar, vũ trường - PV) ở nơi này là người được học hành bài bản về âm nhạc, biết cảm thụ âm nhạc nên mới mở những bản nhạc hay như vậy. Những người phục vụ rất tận tình, chuyên nghiệp. Họ là những sinh viên đi làm thêm thì phải? Họ được đào tạo bài bản đấy chứ nhỉ?! Uống xong chai rượu vang, cả nhóm đi về trong vui vẻ. 23h, mình có mặt ở nhà, đúng giờ mọi ngày vẫn đi học thêm về. Người giúp việc ra mở cửa, mọi chuyện bình thường".

Mỹ Hương, 14 tuổi, xung đội quân teen "nghề chơi" đã 6 tháng, lên face book "chém gió" rằng: "Con dog (tức con chó, chỉ Hồng Hạnh - PV) lạc đàn này có xuất thân được lắm. Cứ cảm nhận nhiều sự ngọt ngào vào rồi có ngày thấy máu tanh nồng, không nuốt được mà còn nôn hết cả phèo, phổi ra…".

Được biết, Hương cũng từng là con dog lạc đàn như Hạnh, cũng có những cảm nhận còn đẹp, hay, ngọt ngào, mơ mộng hơn Hạnh. Hương rủ thêm mấy người bạn đi vũ trường để biết "mùi ăn chơi", biết tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của người có tiền.

Thế là cả bọn "nghiện" vũ trường đến mức thành "nghề chơi'. Giờ đây, bất kể thời gian nào, chỉ cần một trong số người của nhóm ra tín hiệu là tất cả "lên đường" (có thể dạt vòm vài ngày, có thể đi vũ trường quậy tưng bừng với sự "bảo trợ" của một tay anh chị có số…).

Những cạm bẫy chết người của vũ trường

Mỗi lần nhóm có thêm "con ngỗng" nhập "môn", cách chơi cũng khác và "uy tín" của nhóm cũng tăng lên 

Hương thừa nhận: "Vũ trường là cạm bẫy quá ngọt ngào với teen, nhất là teen có chút chất chơi. Iu (cách xưng hô của teen dân chơi với nhau - PV) biết vũ trường nhiều cạm bẫy và iu cũng được tận mắt chứng kiến những cạm bẫy "chết người" ấy nhưng đã "nghiện" rồi thì không thể bỏ được. Một ngày, iu không đi vũ trường, không nghe nhạc sàn, không uống một ly rượu ngoại là thấy trong người nôn nao, khó tả, chẳng thể làm gì ra hồn.

Hôm qua, cả nhóm "bay" (tức "cắn" thuốc lắc - PV) nhưng dog lạc đàn không biết. Nó cũng thật thà, ngu ngơ như iu lúc mới tham gia "đội quân" mà thôi. Liệu nó có "nghiện" vũ trường như iu không nhỉ?!".

Dìu nhau trong mê man của rượu và "thuốc"

Lần thứ 2, Hạnh đến vũ trường và được nhóm cho ở lại lâu hơn. Hết những bản nhạc du dương của màn chào hỏi như mời gọi khách, nhạc sàn với những điệu nhảy khi bốc lửa, lúc nhẹ nhàng vang lên. Những đôi bạn trẻ, tuổi teen như Hạnh bắt đầu dìu nhau trong tiếng nhạc nhưng thực chất là họ đã ngấm rượu và "thuốc". Sau 20 phút chứng kiến, Hạnh được nhóm bạn đưa về.

Hạnh viết: "Vũ trường không còn chỗ trống. Chẳng ai bảo ai, thế mà cùng rủ nhau xuống nhảy. Hàng trăm con người lắc lư, ken vai vào nhau. Họ dìu nhau đi trong những bản nhạc nổi tiếng, thật thú vị! Họ nhảy đẹp đấy chứ! Họ mặc toàn hàng hiệu, ánh đèn sân khấu laser mờ ảo, vũ trường lúc đó sao mà huyền ảo, mơ mộng thế. Mình mê mẩn với sự tự do nhưng đầy tính sắp đặt ấy… Lần sau, mình sẽ nhảy".

2h sáng ngày hôm sau, Hạnh viết tiếp: "Mình không ngủ được, ánh đèn, điệu nhảy… cứ ám ảnh mình. Mình thấy thích thú với nó rồi. Rượu vang thật ngọt ngào và êm ái".

Mỹ Hương onlie: "Con dog lạc đàn này như con ngỗng ấy. Nhìn cái mặt của nó, sự thích thú thể hiện rõ nét như iu hồi mới bước chân vào vũ trường. Nó lại thích "trò chơi" ở vũ trường rồi đây. Mặc đời đi, "nghề chơi" phải thế, nếu không có những "con ngỗng" ấy, cuộc chơi kém vui rất nhiều và nhàm chán".

Hương "chat" tiếp: "Vũ trường làm gì có hào hoa, có ngọt ngào. Nó toàn là cạm bẫy là chốn để người ta "chơi" nhau mà thôi. Từ socola và rượu đến tài mà, ma túy tổng hợp chẳng mấy chốc".

Hương thừa nhận, mỗi lần nhóm có thêm "con ngỗng" nhập "môn", cách chơi cũng khác và "uy tín" của nhóm cũng tăng lên.

Nếu "ngỗng" xinh đẹp thì nhóm càng có thêm nhiều mối quan hệ xã hội từ các tay anh chị dân chơi lớn tuổi.